Vì sao tôi chọn đến với viết lách
Người ta nghĩ tôi sẽ điên, người thân sợ tôi bị điên bởi hệ thần kinh của tôi yếu. Đấy là người ta nghĩ thế, người ta cho rằng như thế bởi bố tôi bị thế, chẳng biết có di truyền không nhưng họ hàng bên ngoại của tôi cũng có nhiều người bị. Người xung quanh tôi nói nhiều tới nỗi tôi tưởng thật.
Người làng tôi mê tín. Họ cho rằng những người bị điên là do nhà vô phúc, nhà không có đức mới khiến con cháu như vậy.
Thế nên từ nhỏ tôi đã phải khống chế cảm xúc của mình thật tốt để cái sự cho rằng của mọi người không trở thành sự thật. Nhiều khi bí bách lắm, chỉ cần tôi phạm một lỗi nhỏ đó là do tôi bị ma nhập. Tôi không chứng minh được, không thanh minh được, vì cãi cũng là sai và không gia giáo. Tôi phải gồng mình không sống thật với cảm xúc của chính mình, làm một hình mẫu con ngoan để bản thân và cội nguồn mình không bị đánh giá, bị xỉa xói và bị mắng chửi. Và đó là lý do tôi đến với viết lách.
Tôi viết để giải tỏa cảm xúc, tôi viết để sống trong thế giới của riêng mình và được làm chính mình. Trong thế giới của mình, tôi có thể thoải mái điên, thoải mái chết. Tôi viết không phải để người khác đọc, vì vậy tôi chưa từng chú trọng câu chữ của mình. Bởi tôi sợ, tôi sợ người ta nhận ra tôi. Một lần bạn tôi đọc phải, tôi đã rất hốt hoảng, người ấy đã cười chê tôi vì sao tôi lại có thể viết ra những thứ như thế. May quá, người ta không nhận ra rằng đó là những dòng nhật ký mà chỉ là vụn vặt trong một thế giới tưởng tượng. Hẳn mọi người tò mò tại sao đó không phải là nhật ký nhỉ?
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận