Hè nhớ thương
Hết hè thì tôi lại phải cắp sách đến trường. Tiếc thật! Vậy là lại phải rời xa làng quê yêu dấu rồi.
Ngày khai giảng, trời trong vắt không một áng mây trắng, nắng vàng thì gay gắt. Thời tiết nơi đây oi bức khác hẳn với ở quê, lúc nào và chỗ nào cũng lồng lộng gió trời. Chưa kể tới còn có đồi cỏ rộng mênh mông mặc đám trẻ làng thỏa sức chăn trâu, chăn bò. Còn tôi, đứa trẻ từ thành phố về, chỉ có chơi, thỏa sức chơi.
Khi ấy tôi chẳng phải mặc đồng phục, đeo giày hay dép quai hậu như lúc này. Cứ quần đùi, áo cộc, dép lê mà xỏ. Thế là lịch sự chán ấy. Chứ như đám trẻ quê tôi, chúng nó còn chẳng thèm đi dép, cứ chân trần mà đi thôi. Chúng nó chạy phăng phăng trên nền đất sỏi đá không sợ đau chân, chúng nó chạy nhảy trên đồi cỏ không sợ dẫm phải phân, chúng nó còn chạy hừng hực trên nền đường bê tông không sợ bỏng rát. Không biết là do thói quen hay đơn giản tiết kiệm dép. Tôi không dám hỏi, đôi khi mạnh dạn thử một chút nhưng có lẽ do da bàn chân tôi quá mỏng không chịu nổi nên đành bỏ cuộc.
Có lẽ sàn sàn tuổi nhau nên tôi dễ hòa nhập với đám trẻ ở quê. Chúng dạy tôi thả diều, có đứa còn dạy tôi làm diều nữa. Cơ mà tôi chỉ có phá diều là giỏi. Và thế là tránh cho việc tốn kém thời gian, công sức và vật liệu, tôi bị tụi nó đẩy ra làm chân sai vặt. Được cái sau mấy mùa hè thì tôi cũng đã thành thạo việc thả diều. Những cánh diều giữa trưa hè lượn trên trời cao phát ra tiếng du dương cứ thế làm tôi ngất ngây. Đó không phải thứ duy nhất làm tôi say mê ở đây. Bởi tôi thích cả việc thả lưng trên đồi cỏ êm ái, ngắm nhìn bầu trời dù cho gió thổi khiến cơn buồn ngủ kéo đến nhanh chóng. Mấy lần tôi ngủ quên bị đám bạn đánh thức rồi. Chúng nó còn trêu chọc tôi kiểu làm cho tôi tỉnh giấc mà tỉnh bơ như không có chuyện gì, thậm chí còn cả kiểu lấy trộm dép tôi đem giấu. Và cứ thế đồi cỏ chứng kiến những trò đùa dai của tụi tôi, là nơi cho chúng tôi tụ tập để rồi khuếch tán những tiếng cười giòn tan vang ra xa hơn. Đồi cỏ chỉ có dấu ấn của tôi khi hè về.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận