Gió
GIÓ
Thể loại: Tản văn
Tác giả: Huệ Thu
***
Lững thững trên con phố nhỏ tôi tự hỏi mình nên đi về đâu. Phố phường vốn ồn ào nay lại bình yên tới lạ thường. À phải rồi, chưa tới giờ cao điểm. Hay là người buồn cảnh có vui bao giờ? Đến gió cũng như cảm nhận được tâm tình của tôi mà chẳng thèm lay động những tán lá bên đường?!
Gió khẽ len lỏi qua tóc và chui vào tai như an ủi làm tôi tự hỏi, quãng thời gian qua có đáng không? Tôi đã bám trụ ở thành phố này hơn ba năm rồi. Tôi không muốn về quê cày sâu cuốc bẫm như bậc sinh thành mà sống tạm bợ trong căn phòng trọ có hơn mười mét vuông. Phải, là tạm bợ, bởi tôi chỉ dùng để ngủ qua đêm mà “sống” tại công ty. Vậy mà bây giờ tôi lại bị sa thải. Là tôi không đủ cố gắng hay là tôi không còn phù hợp với thời đại mới khi mà lượng lớn sinh viên mới ra trường ngày một nhiều? Tôi không biết nữa. Quãng thời gian qua tôi vẫn luôn sống vội để giờ đây đứt gánh đột ngột khiến tôi hụt hẫng. Gió miên man bên má như thì thầm điều gì đó.
Đã lâu lắm rồi tôi không đi dạo và thảnh thơi như hôm nay. Tôi bị guồng quay cuộc sống cuốn đi mà lâu lắm rồi chưa thả lỏng bản thân. Lâu lắm rồi tôi không men theo gió đến những hàng ăn vặt vỉa hè. Lúc này gió đưa tới mũi tôi một mùi hương khiến bụng tôi cồn cào. Là những xiên thịt nướng tôi chỉ ăn khi có dịp liên hoan. Sờ vào những đồng lương vừa được nhận tôi chẳng lưỡng lự mà tự thưởng cho mình một bữa thịnh soạn. Có lẽ gió đang chỉ dẫn cho tôi: Khi buồn thì nên lấp đầy nỗi buồn bằng cách ăn uống.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận