Đôi bàn tay ấy

ĐÔI BÀN TAY ẤY

Thể loại: Tản văn

Tác giả: Huệ Thu

***

Tôi lững thững từng bước về phòng trọ giữa trời tuyết rơi nơi xa lạ. Tôi nhớ em, nhớ đôi bàn tay nhỏ của em, nhớ vô cùng!

Nếu giờ còn ở quê, chờ đón tôi chắc chắn là nụ cười của em, là đôi bàn tay bóp vai cho tôi sau những giờ làm việc mệt mỏi. Đôi bàn tay ấy không có sức nhưng hơi ấm từ nó lại len lỏi qua những dây thần kinh khiến tôi hạnh phúc hơn bao giờ hết. Tiếc rằng lúc này em không ở đây.

Giá như tôi không đi xa, sau ca làm em sẽ đợi tôi bên mâm cơm đạm bạc. Đôi bàn tay nhỏ sẽ liên tục xới cơm giúp tôi và sẽ không ngừng gắp thức ăn cho tôi. Những câu hỏi han bên tai xua tan nhọc nhằn cả ngày qua. Tôi thèm nghe giọng nói của em quá! Nhưng lúc này bên kia bán cầu hẳn là em đã say giấc nồng rồi.

Ước gì khi ấy em đi cùng tôi, để giờ đón tôi cuối ngày là những vuốt ve mơn man bên má. Đôi bàn tay chai sạm lại chẳng hề thô ráp khiến tôi ngứa ngáy vô cùng. Cả người ngứa ngáy muốn được ôm chặt em, cả lòng ngứa ngáy muốn yêu thương em nhiều hơn. Giờ nhớ đến những cái vuốt ve ấy tôi càng không kìm nổi mà càng yêu em. Tự nhủ lòng mình khi trở về sẽ bù đắp cho em, sẽ ở bên em để chăm sóc đôi bàn tay đã vất vả suốt thời gian qua.

Ngày tôi đi xa, đôi bàn tay nhỏ của em nằm gọn trong tay tôi. Đôi bàn tay mảnh khảnh ấy trao trọn niềm tin chờ tôi trở về. Đôi bàn tay gầy nắm chặt lấy tay tôi an ủi rằng mẹ già có em lo. Đôi bàn tay nhỏ phủ lên trên tay tôi đầy kiên định để tôi thêm vững bước.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận