Dạo đêm
Đêm về khuya yên ắng tới lạ thường. Dường như không khí có chút trong lành hơn. Có ai từng đi bộ trong đêm không nhỉ?
Có ai từng thấy ánh đèn đường mang chút thê lương khi phủ xuống phố xá?
Chẳng hiểu sao hôm nay tôi lại có tâm trạng đi dạo trong đêm. Có lẽ là để xoa dịu cái cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực. Cả ngày làm việc hết công suất khiến cho bản thân tôi uể oải. Nếu bạn bè tôi biết thì có lẽ họ sẽ bĩu môi, cũng đúng thôi, chỉ ngồi nguyên một chỗ có gì mà mệt. Nhưng tôi bị giam cầm cả ngày ở nơi làm việc với bàn nhỏ trong bốn bức tường, không phải chia sẻ không gian với ai cả nhưng lại bức bí vô cùng. Tôi có cảm giác cả ngày không thở nên giờ phải để phổi trao đổi khí. Và đây chính là lần đầu tiên tôi đi bộ một mình trong đêm. Tôi chợt nhận ra, ban đêm cũng có cái thú riêng của ban đêm.
Vạn vật đứng yên chẳng chịu lay động. Ngay đến cả gió cũng trốn đi đâu mất để lại cây hiu quạnh thiếu vắng tiếng xào xạc. Phải chăng vạn vật đang nghỉ ngơi để chào đón mặt trời ngày sau?
Trời về đêm không có mây, quang đãng khác hẳn ban ngày. Rõ ràng trăng, sao đầy trời lại chẳng đủ sáng. Hoặc có khi chúng bị ánh sáng của đèn điện che lấp mất rồi. Những thứ tinh xảo thường lấn át thứ tự nhiên, thô sơ thế đấy!
Con phố ban đêm không bị dòng người qua lại che lấp. Hai bên vỉa hè trống trải làm tăng cảm giác cô đơn trong lòng người. Trời về khuya không một tiếng động. Thật chẳng quen! Cứ y bản thân đang lạc vào một thế giới khác vậy. Cũng đúng thôi, giờ hẳn là mọi vật sống đã say giấc nồng, nửa đêm rồi còn gì.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận