Chương 97: Gió lộng trời thu

Âm thanh quen thuộc của bầy sói khiến Mạnh Hy chú ý. Anh phi ngựa men theo ngoại thành, ra thẳng khu vực ven đô. Trong lòng có chút hoang mang, cứ như nỗi ám ảnh hôm nào ập đến. Nó khiến trái tim đè nặng, mệt mỏi và bất an. Tâm trạng người chiến binh như đang lướt gió cưỡi mây thế mà bên kia ngoại ô, vương tử Vân Chu lại đối mặt tình huống chưa bao giờ nghĩ tới.

– Lang… – Đoàn Hạo khẽ thì thầm, nó làm Lang sực tỉnh. Anh bỏ tay khỏi người Nguyệt Minh.

– Chàng đã khỏe chưa? – Không đợi Lang lên tiếng, Ngọc Mai đã hỏi trước. Nàng nói giọng đều đều nhưng thông qua ánh mắt là sự chịu đựng điều gì đó như cơn gió vô tình cứ làm khóe mắt cay cay.

– Ta ổn, nhưng… – Lang thoáng ngập ngừng, anh liếc mắt sang Đoàn Hạo. Có vẻ không phải ngẫu nhiên họ lại đi cùng nhau. Tay đại phu khiến Lang bận lòng hơn bao giờ hết.

– Chàng đừng trách huynh ấy! Là do thiếp không yên tâm nên mới đến đây! – Ngọc Mai khẽ khàng, ánh mắt nàng lơ đãng trông vẻ ái ngại trên mặt Nguyệt Minh. Đột nhiên thê tử cứ như người khác, Lang cảm giác là lạ trong người. Anh chậm rãi tiến đến gần nàng.

Nguyệt Minh đôi mắt ráo hoảnh. Nàng thu mình bên cây cột nhà. Cổ họng mãi nghèn nghẹn, rồi thì nàng cũng lên tiếng:

– Vị cô nương đây là…

– Nàng ấy là thê tử của ta! – Lang nói một cách rõ ràng. Mặc dù Ngọc Mai không nghĩ anh đang cố khẳng định địa vị nàng ấy bên cạnh vương tử Vân Chu. Có thể phu quân tìm cách che đậy sự bối rối ẩn sâu chăng?

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Vương tử khuynh thành
Tác giả: Phan Kim Tiên
Thể loại: Huyễn Tưởng

Danh Sách Chương (141)