Chương 93: Bình hồ thu nguyệt

Đống lửa cháy bập bùng, tí tách. Bóng người in trên vách mờ mờ ảo ảo, những bộ y phục ướt sũng vẫn đang chờ được hong khô. Ngọc Mai ngồi co ro bên vách đá. Nàng như con thú hoang bị tổn thương, không dám nhìn thế giới xung quanh. Mỗi cử động của Lang đều khiến nàng sợ hãi, bấn loạn.

– Ngọc Mai… – Lang chạm nhẹ bờ vai ấy, nàng giật thót mình rồi lùi nhanh về sau.

– Nàng sao thế? – Anh vô cùng khó hiểu, cảm giác hụt hẫng như thể mình vừa gây nên điều gì đó vô cùng tệ hại.

– Thiếp… thiếp không sao cả! – Dáng vẻ trốn tránh, sợ sệt khiến Lang càng muốn đến gần để tường mọi lẽ.

– Không! Tử Phong! Chàng… xin chàng đừng đến đây! Thiếp cầu xin chàng! – Giọng nàng tha thiết, khổ sở. Lang bắt đầu hiểu vấn đề chẳng đơn giản thế. Anh thận trọng tiến thêm bước nữa, cứ xem như lý do gì cũng được. Nhất định nàng ấy đang gặp ám ảnh khủng khiếp.

– Đừng sợ! Ta đang ở đây mà! – Lang thật cẩn thận, anh bước chân nhẹ tới nỗi không phát ra tiếng động nào. Khoảnh khắc sắp chạm bàn tay bé nhỏ kia, Ngọc Mai bỗng vùng dậy. Theo bản năng, nàng đẩy phu quân sang bên rồi chạy nhanh về phía đầm nước.

Hốt hoảng cực độ, nàng chẳng dám quay đầu lại nhìn. Nếu cùng đường, lí nào lao mình xuống dòng nước lạnh lẽo kia chứ? Nàng sắp phát điên thật rồi!

– Mai nhi…

Tà khí Huyết Vũ bỗng suy yếu. Nàng cảm nhận trái tim thanh kiếm trở nên khác thường. Bất an vô ngần, nàng ngoảnh mặt lại.

– Tử Phong? – Tâm trí rối bời, nàng quên mất nỗi sợ hãi bao trùm. Tay chân luống cuống, nàng chạy ngay đến chỗ phu quân.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Vương tử khuynh thành
Tác giả: Phan Kim Tiên
Thể loại: Huyễn Tưởng

Danh Sách Chương (141)