Chương 8: Một chút rêu phong

Con đường đi đến Yên Đô chẳng gợi lại chút kỉ niệm nào về thời thơ ấu của mình, Nguyệt Minh thầm nghĩ như thế. Mắt nàng chỉ mở phân nửa đủ để chống chọi lại ánh sáng quá chói chang giữa lúc chiếc xe ngựa đang lăn bánh trên con đường đất gồ ghề, hai bên cỏ mọc xanh um.

Không có chút gì êm ả, thơ mộng và mờ ảo của kinh thành ở cái xứ sở này. Khi nàng quyết định ra đi và trở lại như một nhiệm vụ bất khả kháng. Nàng đã đấu tranh rất khổ sở rồi đối mặt với sự thật ấy. Nó làm nàng đau, đau hơn mọi điều bất hạnh trên thế gian này. Nàng không thể mỉm cười khi nhìn cậu bé trạc sáu tuổi ngồi bên cạnh. Đôi mắt nó hồn nhiên và ngây thơ.

Yên Đô hoàn toàn chẳng xa lạ dù nàng có đi bao lâu chăng nữa. Con đường lát gạch, mái ngói rêu phong. Cỗ xe chầm chậm ngang qua Ân Dung phủ, cánh cổng lớn phủ lớp bụi dầy. Gương mặt nhỏ bé ấy thu lại chỉ còn thấy rõ đôi mắt, nó mở to như hướng về một viễn cảnh khủng khiếp năm nào.

Cuối cùng, cỗ xe dừng lại ở Ngọc Vân phủ, người gác cổng già ra đón nàng. Thái độ cung kính theo lễ nghi hoàng tộc, nàng cùng đứa trẻ lần bước vào trong.

Đi thật lâu quanh các hành lang đầy quan binh canh gác. Nàng đã quen khung cảnh này khi còn nhỏ, lâu đài, cung điện vốn dĩ không thích hợp cho trái tim bay nhảy của nàng sự sống, nàng muốn tự do nhưng số phận nàng buộc nàng phải phục tùng. Phải chăng hôm nay nàng trút bỏ được gánh nặng? Nàng sẽ được tự do?

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Vương tử khuynh thành
Tác giả: Phan Kim Tiên
Thể loại: Huyễn Tưởng

Danh Sách Chương (141)