Chương 77: Lưu thủy hành vân

Tia nắng nhẹ nhàng len lỏi qua từng tán lá xanh um. Hàng dương liễu rũ nhánh, đong đưa theo gió. Khí trời đầu thu rất đẹp, bầy chim chao liệng khắp cả núi đồi. Những rặng thủy tùng soi mình trong đáy nước chơi vơi in màu ngọc bích.

Giọt sương e ấp rơi nhẹ trên áo Lang lúc đang thúc ngựa sang đường mòn bên cạnh. Trời se se lạnh, Đoàn Hạo tiếp nối phía sau cùng vài người hộ tống. Vượt con suối nhỏ, Lang để ngựa đi chậm lại. Chuyến về kinh này, tâm trạng anh rất bình thản. Đoàn Hạo cho ngựa lại gần, hắn quan sát anh một lúc.

Trời vừa tảng sáng, cả hai bắt đầu xuất phát. Việc Đoàn Hạo đi theo có lẽ là do hắn tự nguyện. Suốt quãng đường, Lang hầu như không nói gì cả, anh lặng yên không khác gì chiếc bóng. Đoàn Hạo khá quen điều đó nhưng hắn vẫn phải thở dài ngao ngán.

– Có chuyện gì sao? – Lang chợt hỏi.

– Câu đó ta định hỏi huynh đấy! – Đoàn Hạo tiếp lời.

Lang nắm mạnh dây cương, anh ra hiệu dừng lại. Mọi người tranh thủ cho lũ ngựa uống nước và ăn ít cỏ. Đứng trước cánh đồng rộng lớn, phía xa núi non trùng trùng điệp điệp, ngọn Him Sơn hùng dũng còn sừng sững sau lưng. Bao nhiêu năm, vó ngựa tung bụi lướt rừng, con đường này trở nên quen thuộc. Đối với Lang, việc nắm địa hình không gì là khó. Chặng đường quan ngại nơi khu rừng Ly Biệt là minh chứng hùng hồn nhất.

– Đã là định mệnh thì ta phải thử! – Lang khẽ thì thầm, anh nhìn lên áng mây xa tít nẻo chân trời. Cơn gió vô tình thổi bay chiếc lá vàng héo úa, nó vấn vương thứ tình cảm sau cùng bên cành xưa cũ.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Vương tử khuynh thành
Tác giả: Phan Kim Tiên
Thể loại: Huyễn Tưởng

Danh Sách Chương (141)