Chương 7: Góc khuất tâm hồn

– Lang… – Mạnh Hy nói khẽ khi họ dần dần tiến vào lãnh địa xà vương. Bọn áo đen chỉ có thể đứng ngoài nhìn, chúng không dám đuổi theo. Thận trọng từng bước một, đêm tối sắp nuốt chửng họ khi chẳng có lấy một ngọn đuốc. Họ mò mẫm giữa không gian u ám, đầy rẫy tử thần. Cái chết là thứ duy nhất họ sợ phải nghĩ tới, từ nhành cây phóng qua hay ẩn nấp dưới đống lá khô? Ông trời mới biết được họ sống sót khỏi đêm nay không!

– Đợi đã! – Lang nói. – Mọi người hãy giữ lấy sợi dây này, hạn chế việc thất lạc!

– Nói dễ nghe nhỉ? Hắn đang dẫn chúng ta vào cánh cửa tử thần với sợi dây vô tri vô giác!

Lang chẳng bận tâm mấy lời xầm xì đó, cậu dẫn đoàn người tiến sâu hơn. Mạnh Hy khó chịu khi đóng vai người mù cho Lang dắt đi thế này, cảm giác lành lạnh dưới chân đủ khiến cậu sởn gai óc vì biết anh bạn không chân ấy là ai.

– Lang, chúng ta đi đâu vậy?

– Huynh muốn sống thì im lặng!

Mạnh Hy giật mình, Chi Quân rít khẽ bởi suýt đạp thứ gì đó. Căng thẳng, ngột ngạt, sợ hãi. Đoàn người nối gót theo Lang, mỗi bước chân cứ như đánh cược với sinh mạng. Không khí thật nặng nề, họ toát mồ hôi với “trò chơi” mạo hiểm này.

Trên mặt đất ngoài lá khô, cỏ, sỏi đá, lũ bò sát di chuyển theo chân họ. Chút ánh sáng từ xa, trông yếu ớt, mơ hồ. Đến gần hơn, cảnh tượng đầu tiên ập trong mắt họ là… ánh trăng. Khoảng đất trống giữa rừng sáng rực. Chi Quân run rẩy nhìn quanh. Thà đi trong đêm tối thế này hơn đối diện ánh sáng bởi lẽ chẳng riêng cậu, cả đoàn người đứng như trời trồng. Rắn! Nó đông kinh khiếp!

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Vương tử khuynh thành
Tác giả: Phan Kim Tiên
Thể loại: Huyễn Tưởng

Danh Sách Chương (141)