Chương 67: Cá động ao sen

Tiếng đàn réo rắt, du dương vang lên từ những ngón tay thanh mảnh của các nhạc công, lúc thì trầm bổng lúc lại da diết. Dàn ca nữ múa hát suốt mấy canh giờ trong phủ binh bộ. Lưu Đình khoanh tay trước ngực. Hắn cố xem dáng vẻ Thịnh Nhạc Minh khi nghe tin hỷ sự nhà Khương thị.

Lão hồ ly trông khá bình thường, có vẻ ông ta đang say mê tiếng nhạc chăng? Nói thế nào, cái chất tàn nhẫn như ăn sâu vào tận gốc rễ con người lão, nó ẩn mình dưới đôi mắt đen nhánh một cách dị thường.

– Hắn trông thảnh thơi khi cưới vợ cho con trai mình nhỉ! – Thịnh Nhạc Minh cầm tách trà lên nhấm nháp, ông ta nói chuyện qua làn hơi nước mỏng manh. Lưu Đình thừa sức hiểu, chỉ là hắn muốn đợi lão ta mở miệng tiếp thôi. Dàn ca múa được lệnh dừng, họ lui ra sau hậu viện. Thịnh Nhạc Minh nhếch một bên mép, bắt đầu ra điều khó hiểu.

– Các hạ đoán xem con sói già đó thích Mộc Huyết tửu không?

Lưu Đình khẽ cười sau câu hỏi đó nhưng chưa vội trả lời. Thịnh Nhạc Minh lại uống thêm tách trà khác, lão ta thích thú nhìn tay kiếm khách.

– Nó chẳng phải là độc tửu Âu Sa Nhĩ sao? – Lưu Đình đáp.

Thịnh Nhạc Minh nghe thấy thì cười khanh khách. Lão ta chỉ vào tách trà mà nói rằng:

– Nó vốn là một loại trà ngon thôi, nhưng khi biến chất lại cho ra Mộc Huyết tửu.

Lưu Đình ngộ chút gợi ý mơ hồ kia, hắn đảo mắt hai bên rồi vờ ra vẻ chờ đợi lão hồ ly nói tiếp. Cái quạt chốc chốc khép lại, Thịnh Nhạc Minh thở dài một tiếng rõ to. Ông ta cứ thích thể hiện như kẻ thanh tao, nho nhã. Ngược lại, nó đủ khiến Lưu Đình chán chường đến tận cổ. Mối quan hệ nửa kín nửa hở giữa ông ta và Diệp Nguyên Long thật không sao lý giải nổi. Lưu Đình cố khám phá cho kì được. Rốt cuộc, lão ta giấu gì trong hồ lô của mình đây?

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Vương tử khuynh thành
Tác giả: Phan Kim Tiên
Thể loại: Huyễn Tưởng

Danh Sách Chương (141)