Chương 57: Sông sâu nước lặng

Cơn gió lạnh lẽo thổi bay chiếc lá nhuốm màu héo úa, nó trôi dạt xuống ngự cảnh đìnhChỗ vua ngắm cảnh  yên tĩnh. Uông Chính Nghiêm đứng suy tư dưới mái hiên cung điện. Thời gian như bản nhạc cầm ca, lúc lên lúc xuống, thanh âm trầm bổng. Khúc thì da diết bi ai, khúc dạt dào xúc cảm. Nỗi lòng bậc đế vương nào ai thấu hiểu, phải giữ vẹn cơ đồ cho bách tính lê dân.

Là đấng thiên tử nhưng hoàng đế vẫn con người bằng xương bằng thịt. Bao năm bôn ba trận mạc, giờ ngài làm chủ giang sơn mà thấy mình cô độc vô cùng. Hình ảnh Chu Vân vương khí khái ngời ngời, một trang dũng tướng hiên ngang đến nỗi kẻ thù như Âu Sa Nhĩ ngạo mạn cũng đành cam chịu thất bại. Nay kẻ thù năm xưa quyết tâm trở lại, mãnh tướng quốc gia muộn phiền cố thủ đất Vân Chu. Nhớ lại nỗi đau gia tộc, chí tang bồng chưa kịp thỏa thì tất cả diệt vong bởi hai chữ gian thần.

Uông Chính Nghiêm buồn bã vô ngần. Ngài thấy đau nhói nơi lồng ngực, cảm giác sự sống dần rời xa. Ngự thư phòng tấu chương chờ sẵn, bệ hạ cố vực dậy tinh thần trước cảnh nước non nhà. Nghe tiếng bước chân chầm chậm uyển chuyển, thì ra Yến Loan hoàng hậu đến thỉnh an.

Cũng không quá lâu nhưng bà ta cảm giác thật xa cách khi gặp phu quân mình. Gương mặt vốn dĩ xinh đẹp sắc sảo, bà ta lại dùng ánh mắt già dặn nhấn chìm tất cả những kẻ nam nhân mộng tưởng. Uông Chính Nghiêm không lấy làm lạ nhan sắc đó, ngài vẫn điềm đạm nhìn hoàng hậu cùng thị nữ mang trà đến. Thiện ý có đủ, chỉ là bệ hạ chẳng cảm nhận nổi thứ tình cảm phu thê ấy. Nó quá xa vời theo tiềm thức thời gian.

Chú thích

    Bình Luận

    Đang tải bình luận...
    Chưa có bình luận
    Vương tử khuynh thành
    Tác giả: Phan Kim Tiên
    Thể loại: Huyễn Tưởng

    Danh Sách Chương (141)