Chương 4: Bước đường thiên lý

Ánh nắng vàng tuyệt đẹp trên thảo nguyên, những đóa cúc dại tỏa mình trong nắng. Dòng suối trong vắt len lỏi qua các tảng đá gập ghềnh, Mạnh Hy hào hứng với chiếc cần câu dài, cậu nói cười vui vẻ.

Chi Quân chỉ chỏ cái giỏ cá của Lang, Mạnh Hy khoe lấy khoe để tài nghệ của mình nhưng mà Lang lúc nào cũng qua mặt cậu. Mạnh Hy nhìn Lang. Khó mà lý giải được chuyện gì xảy ra cho cậu mỗi lúc thấy Lang cười. Có lẽ trong cuộc đời cậu, điều duy nhất khiến cậu bối rối như thế chính là đây.

– Ngươi… – Mạnh Hy lúng túng bỏ cần câu rồi chạy đến kéo Lang đi, Chi Quân ngơ ngác trông theo.

– Cái gì thế? – Lang giật tay ra khỏi Mạnh Hy.

– Ngươi… đừng cười như vậy! Xấu lắm!

– Điên à? – Lang bỏ đi, Mạnh Hy vò đầu, chẳng hiểu mình đang nói cái gì nữa.

* * *

– Lang… – Mạnh Hy nhìn sang, Chi Quân ngáy khá to và có vẻ ồn ào.

– Gì nữa? Không sợ sư phụ phạt sao?

– Nói nhỏ thế này sợ gì!

– Đồ ngốc!

– Ngươi… ta mặc kệ! – Mạnh Hy vờ giận, gõ lên trán Lang nhưng Lang chỉ mỉm cười.

– Đừng cười nữa! – Mạnh Hy bật dậy, tung chăn ra. Lang vẫn nằm đấy nhìn cậu một cách thú vị.

– Ta không thích cười!

– Chứ ngươi đang làm gì đấy? – Mạnh Hy ném chăn vào người Lang khiến Lang phải ngồi dậy.

– Ta không biết!

– Đồ ngốc! Cười như con gái vậy!

* * *

– Lang! Chờ ta với! – Mạnh Hy í ới gọi, họ dậy trễ nên sư phụ phạt kiếm củi.

– Tại sao chứ? – Mạnh Hy lẩm bẩm.

Thật chẳng cam tâm tí nào, Mạnh Hy nhặt nhạnh từng que củi, thỉnh thoảng nhìn sang Lang. Thoắt cái, Lang đã gom được bó củi to tướng.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Vương tử khuynh thành
Tác giả: Phan Kim Tiên
Thể loại: Huyễn Tưởng

Danh Sách Chương (141)