Chương 109: Vân Lâu Nguyệt Cốc

Khói lửa Yên Đô hừng hực đất trời. Đám mây đen giăng phủ cố đô cổ kín. Gió chưa tan, mây đã quyện, chảo lửa ngút ngàn trận địa pháo thăng thiên.

Rầm!

Bãi chiến địa rơi vào vực sâu không đáy, chẳng biết điểm dừng. Ba quân tướng sĩ tử thương vô số. Kỳ phùng địch thủ khó phân thắng bại.

– Tiêu Ân! Đủ rồi! Mau lui binh!

Đoàn Hạo gằn giọng. Hắn không biết dùng phương án gì trong trường hợp tiến thoái lưỡng nan này. Là con dân đại mạc nhưng nương nhờ đất khách nhiều năm, hắn sao nhẫn tâm chà đạp lên hai mối thâm tình đó. Hoàng đệ quyết tuân mệnh Mạc Sa Dĩnh dù biết trước đó là chuyện quân tử không nên làm. Triệu Tây vương và Hạng Trấn Sơn đánh trận dạn dày kinh nghiệm. Đạo quân trăm vạn cuối cùng số phận ra sao? Hắn đau lòng nhìn dòng người chém giết nhau tàn nhẫn. Cuộc chiến tranh vô nghĩa khi lí trí không được đưa lên đầu.

Mạc Sa Dĩnh! Ngươi điên thật rồi!

Đoàn Hạo chau mày, hắn sực nhớ điều gì đó nên vội lấy cây sáo nhỏ trong ngực áo ra thổi. Kì lạ thay nó không phát ra tiếng kêu nào. Tuy nhiên, lát sau chuyện khác lại mở màn.

– Triệu Tây vương! Ngài nhìn kìa! – Hạng Trấn Sơn gọi to lên. Triệu Tây vương quay đầu ngựa, ông sửng sốt nhìn đám bụi mịt mù phía trước. Hàng trăm đôi mắt đỏ rực xuất hiện. Những hàm răng nanh ghê rợn, hoang dã đầy chết chóc.

– Sói! – Binh lính ngơ ngác trông theo. Cuộc chiến cứ thế đột nhiên gia giảm hẳn. Đàn sói khổng lồ ùn ùn tràn xuống núi rồi vây lấy các đạo quân hùng mạnh.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Vương tử khuynh thành
Tác giả: Phan Kim Tiên
Thể loại: Huyễn Tưởng

Danh Sách Chương (141)