Chương 10: Hiện thực và nỗi ám ảnh

Tiếng suối chảy róc rách bên ghềnh đá lúc hoàng hôn nghe thật buồn tẻ, Chi Quân cẩn thận băng bó vết thương cho An Dĩ.

– Đệ ổn chứ? – Hạo Nguyên ôm bó củi đặt cạnh họ.

– Đệ khỏe!

Mượn vài lời phá tan bầu không khí yên tĩnh, ba người họ nhìn sang Mạnh Hy. Lang vẫn ngồi tách biệt trên tảng đá lớn, Mạnh Hy chưa rời mắt khỏi cậu.

Lang không phải kẻ bình thản sau khi giết người như thế. Dù chúng là sát thủ được ai đó phái đến đột kích họ song Mạnh Hy đã thấy nụ cười trên môi Lang trong khoảnh khắc. Cậu bỗng sợ hãi, một nỗi sợ mông lung nào đó. Giá như cậu hiểu được Lang đang nghĩ gì.

– Lang à! – Hạo Nguyên chầm chậm đến gần tảng đá. – Cậu sử dụng song kiếm từ khi nào vậy?

Hạo Nguyên hỏi bằng giọng lạnh băng, ánh mắt dò xét. Đúng lúc cậu chú ý đến bàn tay đầy máu của Lang, cậu muốn trút ra bao nỗi băn khoăn, bực bội. Ngay từ đầu cả nhóm vốn chẳng quan tâm hai thanh kiếm của Lang vì Lang vốn thuận tay trái và chỉ sử dụng một thanh trường kiếm.

– Cậu thật lợi hại!

Mạnh Hy không cảm nhận lời khen Hạo Nguyên dành cho Lang, nó giống sự thách thức và đe dọa. Lang bước xuống suối rửa tay, máu trôi theo nước ai nhìn cũng thấy sợ. Hắn chẳng trả lời hay nói điều gì cả. Hạo Nguyên nheo mắt lại, nhìn xoáy thẳng vào Lang dù trước đó Lang đã mạo hiểm cứu cả bọn.

Mạnh Hy bật dậy, mấy ngón tay bấm mạnh vai Hạo Nguyên. Hành động kì quặc. Cái gì đó thúc đẩy cậu, Hạo Nguyên nhìn cậu rồi lại nhìn Lang. Mảng tối dày đặc bao phủ quanh họ như màn đêm đen kịt. Họ chẳng mảy may để ý cái nhìn của An Dĩ. Đôi mắt cậu bé ấy lo âu, thắc thỏm. Trông Mạnh Hy, Chi Quân, Hạo Nguyên rồi dừng lại trên gương mặt lạnh lùng của Lang thật lâu, lo sợ lúc nào đó Lang có thể biến đi mất.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Vương tử khuynh thành
Tác giả: Phan Kim Tiên
Thể loại: Huyễn Tưởng

Danh Sách Chương (141)