Với lời văn mộc mạc, chân chất tác giả Mưa Tháng Chín đã phác hoạ thành công hình ảnh của một người thầy – một nghệ nhân đàn nhị và tình yêu tha thiết của thầy đối với nhạc cụ dân tộc. Từng câu từng chữ trong tác phẩm như những âm thanh trầm lắng của tiếng đàn tràn đầy các cung bậc cảm xúc vang lên trong lòng độc giả.
“Tiếng tơ ới ơ là tơ
Tiếng trúc í ơ
Cũng có a tiếng trầm
Là tiếng trầm năn nỉ thiết tha”
Dẫu thời thế đổi thay, nhưng tình yêu của thầy dành cho cái gọi là văn hoá dân tộc vẫn đậm sâu chưa từng phai nhạt:
“Con có hiểu vì sao thầy bám trụ với cái nghề này, dẫu cho công chúng ngày nay đã quay lưng với nhạc dân tộc? Bởi vì thầy đã trót thương một cách say đắm, đến nỗi không thể nào dứt ra được mớ tình dành cho văn hoá dân tộc mình. Mỗi thời khắc trôi đi, thầy luôn cảm nhận được dòng máu Việt đang chảy khắp cơ thể. Nếu nói máu ai cũng đỏ, làm gì có ai học được cách trân quý? Tình thương cho nghệ thuật dân tộc, sự mê say đến tôn thờ nó, chính là những gì làm nên thầy ngày nay. Tuy con thấy đó, thầy không giàu. Nhưng thầy tự tin khẳng định rằng thầy “giàu” niềm yêu thương thứ di sản dân tộc do cha ông để lại này hơn ai hết.”
Sau đây xin mời quý vị thính giả cùng lắng nghe tác phẩm Ngũ Cung của tác giả Mưa Tháng Chín qua giọng đọc Phê Pha Phè Phỡn.
Bình Luận