Dương Lạc. Phần DãDương Lạc. Phần Dã (陽落.焚野): Ánh dương rơi. Đồng nội cháy
Vầng trăng tàn đậu trên vách ngục lạnh lẽo. Máu rỉ rả từ những ngón tay ai, từng dạy ta gấp hoa dưới mái hiên y quán năm nào? Vệt đỏ thẫm loang trên nền đá lạnh, nhuốm cả một trời ẩn ức đẹp đẽ như giấc mộng hoa niên.
Ta dự cảm, đó là khởi đầu của đêm trường.
Thế nhân vẫn thường hứa hẹn về rạng đông sau canh khuya. Nhưng họ đâu hay, mặt trời trong lòng ta chính là người. Nếu đêm dài tới mức có thể dập tắt cả ánh dương, thì bình minh đến còn có nghĩa lý gì nữa?
Ta từng cùng người nhìn về phía chân trời lúc tàn canh, đón chờ những ánh ban mai đầu tiên của ngày mới. Ta không sợ bóng tối, chỉ e đêm dài đến thế, ta và người liệu có lạc mất nhau?
Trong phút chốc, dường như ta đã thấy vệt máu kia loang thành một mồi lửa.
…
Bên ánh dương tàn lụi, ngọn lửa cuồng nộ nhuốm lên đồng nội một một sắc bi ai, tưởng chừng muốn thiêu rụi mọi tấc đất. Nhưng dường như tận sâu trong tro tàn, vẫn âm ỉ một mầm xanh. Liệu sự phôi pha và tàn hoại hôm nay là dấu chấm hết, hay là đêm trước bình minh, là đất đai sau cơn cháy, ươm mầm cho một khởi đầu mới, vượt lên trên mọi oán hận và định kiến thế gian?
Bình Luận