Hồi còn năm nhất đại học, tôi và chúng bạn lần đầu chân ướt chân ráo bước vào phòng Giải phẫu. Gạt đi những cảm giác sợ hãi hay lo lắng không đâu, thứ còn đọng lại trong lòng tôi sau tiết học ấy là câu nói của thầy giáo: “Các em hãy nhớ cho kỹ! Những tiêu bản ở đây, dù lớn hay nhỏ, cũng đều là giáo viên của các em. Họ đã sống một cuộc sống đầy đủ hỉ, nộ, ái, ố; để rồi khi mất đi họ lại hiến dâng cả thân mình cho khoa học. Đó quả thật là một nghĩa cử cao đẹp.”
Lá thứ mười ba của bộ Ẩn chính Tarot có tên là “Death” – Tử thần. Tuy nhiên, rất hiếm khi tôi thấy các bậc thầy Tarot diễn giải nó theo lớp nghĩa bề mặt ấy. Họ thường nói với khách hàng của mình rằng: “Đừng sợ! Sự kết thúc của thứ này sẽ là sự khởi đầu của thứ kia. Thay đổi là bản chất của tự nhiên và con người.”
Khi cầm trên tay bút nghiên để xây nên con tàu tưởng tượng xuyên không gian và thời gian này, tôi đã luôn ngờ vực bản thân. Làm thế nào tôi có thể khiến độc giả nhìn được góc nhìn của tôi? Làm thế nào tôi có thể cho độc giả thấy được vẻ đẹp của cái chết và sự kết thúc – thứ từ lâu đã in hằn trong văn hóa như một cái gì đó đáng sợ và đen tối?
Tôi tài hèn sức mọn, con tàu này của tôi cũng xập xệ không kém khả năng viết văn của chủ nó. Vậy nên, tôi không dám thu tiền vé của độc giả; chỉ mong độc giả đừng nặng lời với tên soát vé trẻ tuổi này – như vậy là tôi vui rồi. Trên chuyến đi này, chúng ta sẽ ghé thăm những câu chuyện rời rạc được lấy cảm hứng từ nhiều phương tiện đại chúng khác nhau. Xin mời quý độc giả ngả lưng ghế, kéo rèm cửa sổ và tận hưởng điệu Waltz đang được chơi trên chiếc radio cũ kỹ.
Bình Luận