Một bài viết cũng đã cũ.
Anh sẽ kể cho em nghe câu chuyện về một người hát rong. Nơi ngã ba đường ấy, có một gã nghệ sĩ nửa mùa, vô danh, siêu hình đang đứng hát. Hắn hát cho những đôi lứa yêu nhau, cho những chuyện tình có hồi kết hạnh phúc.
Hắn mênh mang như sương khói, tự nhiên như hơi thở, cứ luẩn khuất đâu đó nơi ngã ba đường, hát mãi những khúc điệu thiết tha. Mỗi lần ngang qua, anh đều dõi mắt tìm khắp các góc đường, bờ tường, cột điện, quán cà phê, quán chè… nhưng tuyệt nhiên không thấy hắn. Gã nghệ sĩ nửa mùa vô danh ấy, dường như có mà dường như không hiện hữu trên cõi đời. Giọng ca u trầm của hắn, cứ da diết bám lấy anh mỗi khi anh về lại căn gác nhỏ của mình ngang qua cái ngã ba ấy. Hắn vô tình hay cố ý trêu chọc anh? Anh cũng không biết nữa.
Anh qua lại nơi ngã ba ấy hơn nửa năm, mà không thấy hắn, chỉ thấy một cái ngã ba đặc khói bụi và tiếng ồn. Hai người hai xe kề nhau nói chuyện còn không nghe rõ nữa thì làm sao nghe thấy tiếng hát bụi bặm của hắn vang lên ở một xó xỉnh nào đó. Có lẽ hắn đã về đây vào một đêm cuối tháng sáu. Ừ, chắc vậy! Em còn nhớ không? Cái đêm trời lất phất mưa, anh và em từ sân khấu Idecaf trở về ngang qua ngã ba, em nhớ không? Và anh đã nghe hắn hát:
“Người ngồi xuống xin mưa đầy trên hai tay cơn đau dài.
Người nằm xuống xin tiếng ru. Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ…” (Mưa hồng – Trịnh Công Sơn)
Bình Luận