Chương 9: Chẳng ngờ.

Tác phẩm: Trú ẩn mùa đông.

Tác giả: Thanh Diệp.

Chương 9: Chẳng ngờ.

 

Rét mướt rít lên như ngã xuống từ tầng không, lao đầu qua khe cửa hẹp rồi ngã sõng soài trên nền gỗ. Lạnh lẽo bắn ra, làm hai cô gái đột ngột rùng mình.

Huyền không thể nhìn rõ gương mặt người đang co ro trong khu bếp, dù chẳng phải vì khí lạnh ngày đông. Cô nhắm chặt đôi mắt khô khốc, mày nhíu lại. Trong tối tăm, cô rút di động từ trong túi áo ra, rồi nheo mắt tìm đến một số máy đã lâu không gọi.

“Huyền đây. Chiều nay cái Ngân nghỉ làm.”

“Huyền? Chuyện gì? Làm sao?”

“Trông người bệnh.”

Cô cúp máy. Thời gian nói vài câu cụt ngủn chẳng hề dài, nhưng điều làm tâm trạng cô nặng nề hơn là biểu hiện của Ngân. Con người cuồng công việc đó không hề ngẩng đầu lên nhìn, chứ đừng nói đến việc phản đối những gì Huyền làm và nói.

Đuôi tóc đen lắc rối sau đầu, Huyền im lặng cầm cái chăn len trên sô pha lên. Đi bắt thỏ.

Trắng đen mềm mại trùm lên rối bời trầm nâu. Huyền quen thuộc dùng chăn gói nửa thân trên của người đang lả lướt trên bàn bếp. Ngân vẫn ngồi trên ghế cao, thân thể như thoát lực tùy ý Huyền đóng gói. Cô dụi trán vào hõm vai gầy trơ xương, trầm lặng chờ ấm nóng xuyên qua vải bông dày, xoa dịu nỗi đau bởi hơi người.

Từ trên đỉnh đầu truyền đến một lực nhấn nhè nhẹ. Là Huyền, cô ấy đang cọ cằm vào mái tóc Ngân.

Cơ thể dùng mọi bộ phận để thở dài. Lắng lại.

Ngân thò tay phải ra khỏi chăn, nắm lấy bàn tay mỗi mùa đông dễ dàng khô nứt. Bàn tay ấy siết chặt, kéo Ngân đi giữa dòng xúc cảm làm cô bồng bềnh không bến đỗ. Huyền dắt cô vào phòng, đẩy cô ngồi trên chiếc ghế hơi đen xám.

Lời tác giả

Đã cập nhật chú thích :v Ờm thì, có thằng muốn hôn con tôi chứ đậu xanh cái này không có trong đề cương!!!

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận