Chương 8: Trốn và tìm.

Tác phẩm: Trú ẩn mùa đông.

Tác giả: Thanh Diệp.

Chương 8: Trốn và tìm.

 

Hà Nội, mây xám và lặng yên.

Cánh cửa màu nâu hạt dẻ mở ra, ánh vàng hiu hắt lọt ra khỏi khoảng không gian ấm sực, nhón chân dè dặt lên u tối lặng im. Không cần bước ra phòng ngoài, Hoàng cũng đã biết người con gái ấy đã rời khỏi căn hộ xám màu bởi sự lung lay giữa sáng và tối. Không cần ai nói, anh cảm nhận rất rõ, sự sống động duy nhất của nơi đây đã không ở.

Bỗng nhiên, ánh mắt của anh chạm tới nơi ấm áp đằng xa.

Vượt qua những tích tắc cô đơn của chiếc đồng hồ treo tường gắn trên cửa căn hộ, hay sợi vàng lạc lõng của đèn đường hắt tới, chơi vơi trong vùng xám chiếm hết nửa không gian, góc bếp cạnh tủ lạnh như lòng bàn tay khum lại, tạo nên một cầu sáng ấm ấm, mềm mềm như được Ngân nâng niu để lại.

Dù rời đi sớm, cô vẫn không muốn anh mở cửa ra là nhìn thấy tối đen.

Hoàng chầm chậm bước tới, đi trên cung đường cảm xúc anh đã định hình chỉ trong vài giây nãy giờ. Bắt đầu là hụt hẫng, khi lại một sớm mai không bắt được người chạy trốn. Là thở dài, bởi cái rèm cửa chỉ kéo lên một bên vì cô gái ấy rời đi khi chưa có tia sáng nào xuất hiện. Hay có thể đơn côi vào thời điểm bàn chân đạp lên ranh giới sáng tối giữa căn phòng trống vắng. Cuối cùng, ở nơi sâu nhất là đáy hồ lặng yên, chậm rãi mà cương quyết chảy tràn trong lòng những tình cảm như nước.

Ngâm ngập lòng anh trong bóng dáng một người rụt rè không muốn ánh sáng làm phiền giấc ngủ của anh, nhưng cũng không để anh tỉnh dậy trong bóng tối.

Lời tác giả

Nhắc lại nào: Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe!

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận