Chương 7: Không khóc.
Tác phẩm: Trú ẩn mùa đông.
Tác giả: Thanh Diệp.
Chương 7: Không khóc.
Cửa rất dày, rất nặng. Và sẽ chẳng có ai mở cửa cho cô.
Đó là điều Ngân chợt nhận ra, khi cô nghĩ đến điều sợ hãi cô đang giấu sau ba lớp cửa. Bỗng nhiên, thật thoải mái. Khi vô tình có một lý do để niềm thương cậy nhờ vào đó, để mà ngụy trang, để mà bao biện. Để mà khẳng định giúp Ngân, rằng kết cục “một mình” này nên là điều chú định.
Cô cần điều ấy, kể cả việc Hoàng không đứng bên kia cánh cửa là có lý do chính đáng.
Ngân tươi tỉnh, gương mặt cô cất sự ủ dột rất nhanh, và tỉnh táo làm việc mà cô rất giỏi – tự mình xoay sở. Cô hít sâu, cất gói hàng của Hoàng vào túi xách và lấy chìa khóa. Cặp lồng và túi ở cùng bên tay, tay còn lại mở cửa và khoá vân tay, Ngân dùng vai cố sức đẩy cửa vào nhà. Đi qua hành lang, cô nhanh chóng liếc nhìn, và cảm thấy càng bình tĩnh hơn khi không có sự thay đổi nào ở đây, dù căn nhà đã có thêm một người khác.
Cánh cửa màu trắng mở ra, sự thôi miên bản thân làm Ngân bỏ qua ánh đèn sáng đang đợi cô trở về, chỉ vì cơ thể vật lý không hề nhớ tới những ngày lạnh lẽo tối tăm.
Đôi chân quen thuộc tiến về khu bếp. Ngân đặt cặp lồng lên bàn đá rồi xoay người mở tủ lạnh. Hơi lạnh phả ra, trở thành lý do hợp lý cho việc rùng mình. Sự bình tĩnh mới thiết lập khẽ nứt, khi tủ lạnh thay đổi so với những gì cô đã chuẩn bị. Bình cà phê không còn, đồ sơ chế thiếu hai bữa. Ngân đóng tủ, như ám ảnh mở tủ bếp nhìn nồi chảo đã xê dịch, và vài loại bát đũa đã không ở vị trí cũ.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận