Chương 10: Toan tính hạnh phúc.

Tác phẩm: Trú ẩn mùa đông.

Tác giả: Thanh Diệp.

Chương 10: Toan tính hạnh phúc.

 

Nhè nhẹ, bởi anh không dùng lực. Cứ vậy, cái mảnh da khô bong ra khỏi môi người tưởng chừng đã phóng đại thành cả chiếc gai, ghim thẳng vào lòng.

Ngân không nhắm mắt, vì cô vẫn thấy nắng đang bay.

Lửng lơ, thả mình nổi trôi trong không gian như đám mây bông làm từ ánh sáng. Có phải chăng, ấm ấm mềm mềm là nơi anh? Vì thật giống.

Ngân chớp mắt, và nhận ra bàn tay đặt trên tay cô đang cứng lại.

Chẳng còn mềm, nắng trong vỡ vụn.

Khoảng cách giữa hai đôi môi được kéo giãn từ cả hai bên. Nhanh quá, Ngân chẳng thể nhìn được cách anh cử động, hay những sợi tơ vấn vương có lẽ đang từng tồn tại quanh đây. Chỉ còn hai bàn tay chưa hề động đậy. Cô ngước đầu, như thể anh đang ở rất cao, một nơi xa xa chỉ có thể nhìn khi nheo đôi mắt.

Lóng lánh, khi tia sáng đang ngả vàng đan tay vào mái tóc rối, lộ ra vầng trán cao. Vài giọt rụng rơi tràn lan đáy mắt, ánh lên màu lung linh cho đôi mày rậm bỗng chốc dịu dàng. Anh đang giấu đi, Ngân chớp mắt.

Cô bỗng an tâm, để đáy lòng phẳng lặng. Biết đâu, khi sóng nơi anh dập dồn, cô sẽ quay lưng làm vách đá xám. Nhưng khi con sóng rút ra xa mãi chốn sâu lòng biển, cô liền có thể lắng lại trong êm ả lòng mình, để bình tĩnh thừa nhận cô khát khao từng sợi mềm ấm quấn quanh bàn tay. Trói buộc, dù chỉ là ngón út.

Ngân đưa tay phải lên, dùng ngón út móc lấy cái quai khẩu trang đang thả trên vai anh, như ước mong tay trái cũng có thể làm như vậy. Kết nối với bàn tay đang kiềm chế đặt bên trên.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận