Chương 2: Thằng Cau
Sau cơn khốn khó ấy, gia tài nhiều người khánh kiệt, đâu đâu cũng thấy tiếng oán thán:
– Mẹ cha nó, vừa mới thoát khỏi thằng quan huyện ác ôn chưa đầy năm thì lại bị trời đày tiếp. Ối trời ơi là trời, trời căm thằng huyện thì cứ việc giáng một tia sét xuống đầu nó cho nó chết thẳng cẳng đi, cớ gì chúng tôi cũng bị trời làm tình làm tội?!
Nhà bác Mừng may phước, không đến nỗi gia tài khánh kiệt như nhiều người cùng làng. Nhưng tiền bạc dành dụm bao năm qua chẳng còn được mấy nữa, giỏi lắm thì được một hai đồng. Sắp chết đói đến nơi rồi! Từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ, bác trai chưa từng trải qua nạn đói ghê gớm và dai dẳng như thế.
Bây giờ bác gái còn sắp sửa tới ngày trở dạ, đứa con mong ngóng bấy lâu chuẩn bị chào đời. Bác Mừng trai thức trắng mấy đêm liền bởi nghĩ ngợi. Vẫn tiếp tục bám víu nghề nông thì xem chừng không ổn thoả chút nào, chẳng cần bão bùng giông tố dữ dội, những con chuột sống lẩn lút ngoài đồng ruộng, ngày đêm chực ngấu nghiến đòng lúa cũng đủ đẩy bác vào cảnh điêu đứng rồi. Song, nông dân không trồng lúa thì làm gì? Bác Mừng trai rối như tơ vò, bác phải quyết định thật mau chóng mới được, mùa cày cấy đang đến rất gần.
Tiếng xì xầm ngoài hiên nhà khiến người đàn ông đứng tuổi giật mình. Bác tò mò chạy ra xem là ai.
– À, cô Lành sang chơi. Chào cô.
Hai người đàn bà ngoái đầu lại nhìn. Lành niềm nở chào lại:
– Cháu chào bác. Nay cháu sang giả vợ chồng bác số gạo cháu vay dạo nọ ạ.
Lời tác giả
Haizzz quên mất là phải đăng ít nhất hai chương, cảm ơn Cà Phê đã nhắc tui ạ, ?
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận