Chương 9: Trò Chơi Trốn Tìm

Lục cục. Lục cục. Anh bảo vệ hì hục chất hai cái va li to tổ bố lên chiếc xe đẩy. Gần tới lối ra, Kiệt lục lọi trong túi, kiếm được vài tờ tiền nhầu nhĩ và liền trao chúng cho anh bảo vệ. Nhận tiền rồi thì anh ta liền nở nụ cười tươi như hoa, tay vừa giao chiếc xe đẩy lại cho Kiệt xong thì chân anh ta đã hối hả chạy đi tìm một khách hàng khác.

Cọc cạch. Cọc cạch. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh. Khi qua khỏi cửa chính thì Kiệt đã nghe thấy những tiếng hò reo cùng những tiếng vỗ tay vang dội. Dẫu biết rằng những âm thanh ấy không hẳn dành riêng cho mình nhưng Kiệt vẫn cảm thấy tự mãn lắm. Bước đi giữa những lời chúc tụng, Kiệt ngẩng cao đầu, ngực cũng ưỡn tới trước nhiều hơn.

Những người hôm nay tới đón Kiệt gồm có ba mẹ anh, dì tư, dì bảy và cậu sáu. Sau khi ôm nhau mừng mừng tủi tủi thì gia đình bèn đón một chiếc taxi để về nhà.

Mười năm, đã mười năm rồi. Mọi thứ thật khác lạ khiến Kiệt cứ hết quay đầu nhìn sang trái rồi lại sang phải, miệng không ngớt trầm trồ. Nhà cửa xây mới đẹp quá! Đường xá rộng rãi hơn và xe cộ cũng nhiều hơn! Nhìn cái cảnh sinh hoạt tấp nập ở quê nhà rồi nhớ tới xứ tuyết trời Đông Âu mà Kiệt cảm thấy chạnh lòng xen lẫn chút nhớ nhung. Ở bên đó đường xá vắng tanh, mùa hè thì nóng nực còn mùa đông thì buốt giá, tuyết ngập sâu tới gần đầu gối. Nhớ tới những ngày phải dậy sớm để xúc tuyết, phủi tuyết khỏi chiếc ô tô để chuẩn bị đi học mà Kiệt thấy rùng mình.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận