Chương 7: Ác Mộng Nhớp Nhúa

Cuối cùng cũng về tới nhà. Quả là một chuyến đi mệt mỏi và đau thương. Sau khi làm ma chay và chôn cất ông Dũng xong thì bà Sương cũng lâm bệnh nặng. Dung, con gái của hai ông bà, tuy cảm thấy sức cùng lực kiệt nhưng vẫn gắng gượng chăm sóc cho mẹ mình. Năm học mới đã bắt đầu nhưng Dung không thể để mặc mẹ ở nhà một mình được, thành ra cô đã gửi thư cho trường để xin bảo lưu một năm. Bao nhiêu dự định và ước mơ của Dung thế là tan biến trong chốc lát.

Dù đã đi rất nhiều bác sĩ nhưng bệnh tình của bà Sương cũng chẳng khá lên chút nào. Dạo gần đây bà còn tự dưng sợ ánh sáng nên nhà lúc nào cũng đóng chặt cửa và kéo rèm lại kín như bưng. Cả người bà lúc nào cũng thấy uể oải, mệt mỏi, đến cả việc ăn cũng phải nhờ Dung đỡ dậy và đút cho từng muỗng.

Ấy thế mà vào ban đêm hoặc những lúc trời mưa thì bà bỗng dưng khỏe lên. Bà có thể tự đi, tự ăn và còn ăn rất nhiều nữa. Nhưng qua ngày hôm sau, khi mặt trời vừa lên thì bà lại than mệt và rúc mình vào trong chăn ấm nệm êm.

Lối hành xử khác thường của mẹ làm cho Dung khổ tâm hết sức. Có nhiều khi cô nghĩ rằng mẹ mình đang giả bị bệnh để hành hạ mình, nhưng phận làm con thì đâu thể ý kiến gì nên cô chỉ biết ngậm miệng và cố làm tròn bổn phận của mình.

Hôm nay trời đổ mưa to, mẹ cô đã có thể xuống giường và tự ăn uống một mình. Dung thở phào nhẹ nhõm và nằm dài ra ghế sô pha để xem tivi. Cô đang tự thưởng cho mình những khoảnh khắc thư giãn hiếm hoi vì cô biết ngày mai thì cô sẽ phải nai lưng ra làm việc như trâu như bò tiếp tục.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận