Chương 27: Lễ Cưới Kì Lạ

Sân sau được lát bằng một loại đá nhám có bề mặt gồ ghề nhìn không khác gì những rặng núi ở phía Tây Bắc. Con quay vì vậy mà cứ tròng trành qua lại tựa như một con thuyền đang vật lộn giữa một cơn bão biển dữ dội.

Vượt qua bao khó khăn, con quay vẫn tiếp tục quay. Không khí xung quanh dần đặc quánh lại. Những dòng khí tụ lại ngay trên đỉnh của con quay và tạo thành một màn sương mờ ảo. Ẩn hiện trong màn sương là hình ảnh của một quả cầu với cái dĩa bao quanh.

“Vút” một cái và quả cầu bắn vào không trung. Sau khi biến to lên gấp mấy lần, cái dĩa của nó bắt đầu xoay vù vù như một lưỡi cưa sắc bén.

Bí Kĩ: Vành Đai Sao Thổ đã hoàn thành.

Trong một cái chớp mắt, khối cầu rực sáng ấy bèn lao thẳng về phía Tòa Tháp Kinh Hoàng.

Tầng dưới cùng của Tòa Tháp (cái đầu của Diệu Âm) bèn há to miệng và gào lên một tiếng lớn tới hãi hùng. Trong chốc lát, bao nhiêu ngọn gió dữ liền từ trong cái miệng đó mà tuôn ào ào ra ngoài. Một tiếng “ầm” vang lên. Quả cầu năng lượng đã bị chặn lại. Đất bụi bay tứ tung. Những cơn gió hung hãn thổi ùa tới và Khang, theo thói quen bèn đưa tay trái lên che nửa khuôn mặt mình. Gió thổi lướt qua và Khang chợt thấy đau nhói vô cùng. Nhìn lại thì thấy bàn tay trái của mình giờ chỉ còn đúng hai ngón là ngón cái và ngón trỏ, ba ngón còn lại thì đang nằm một đống trên mặt đất.

Khuôn mặt của Khang thế là liền trở nên trắng bệch. Anh bước lùi lại rồi cuống cuồng lấy bàn đá ra khỏi ba lô của mình. Bàn đá vừa đặt xuống đất là đã biến lớn ra gấp mấy lần rồi tự bật dựng đứng lên, trở thành một bức tường chắn ngay trước mắt anh.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận