Chương 23: Duyên Kỳ Ngộ
Cái đầu cục cựa qua lại một lúc, hết nghiêng sang trái rồi lại sang phải. Nó cố gắng mãi nhưng không sao di chuyển được. Một hồi sau, có lẽ cảm thấy bất lực nên nó chuyển hướng sang nhìn chằm chằm vào Thiết Pháp Sư rồi ứa nước mắt ra. Kế đó nó mấp mấy môi và nói từng tiếng ngắt quãng rằng:
– Con của tôi đâu?
– Nó chết rồi. – Thiết pháp sư lạnh lùng đáp.
– Tôi phải bảo vệ nó! – Cái đầu nói tiếp. – Cho dù đã chết thì tôi cũng phải bảo vệ nó!
– Không thể được.
– Vì sao?
– Vì linh hồn của nó đã tan nát thành nhiều mảnh rồi. Những cơn gió đã thổi các mảnh ấy đi xa, đến nơi nào đó sẽ hợp lại. Lúc ấy nó không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải tiếp tục đi vào trong luân hồi.
Cái đầu nghe thế thì khóc ré lên. Sau đó nó sụt sùi nói tiếp:
– Cho dù nó đã đầu thai chuyển kiếp thì sao chứ? Tôi vẫn sẽ đi theo phù hộ nó!
Thiết Pháp Sư lúc này đã chịu không nổi nữa mà gắt lên rằng:
– Thôi đi! Thôi ngay đi! Cái gì mà phù hộ, bảo hộ cơ chứ? Bà có thể làm được gì khi bà chỉ còn là một cái đầu thế này? Bà sẽ sớm thành miếng mồi ngon cho lũ quỷ háu đói hoặc đám ác linh thôi. Còn con của bà, sau khi chuyển kiếp thì đã có cuộc đời mới, đã có cha mẹ mới rồi, bà lo cho nó nhưng liệu nó có nhớ tới bà không?
Ngưng một lát rồi pháp sư nói tiếp:
– Bà thương con mình một cách tiêu cực đấy. Đến lúc mình chết rồi mà vẫn muốn bảo bọc cho nó sao? Không, ta không nghĩ là bà thương con mình đâu. Có lẽ bà thương chính mình thì đúng hơn! Bà chấp vào bản ngã, cho rằng có cái người tên là Diệu Âm từng tồn tại trên đời. Bà không muốn đánh mất cái danh xưng đó nên bà bấu víu nơi Cõi Âm, miệng thì nói để phù hộ con nhưng thật chất là để quan sát xem bên Cõi Dương người ta có nhắc tới bà, có ca tụng bà, có tung hô bà như thánh sống hay không? Nếu người ta khen bà thì bà sẽ thể hiện chút quyền phép, ban cho chút của cải hay sự may mắn nào đó. Nếu người ta chê bai bà thì bà sẽ trừng phạt họ. Bà cảm giác như mình là một vị thánh, một vị chúa trời có uy quyền ban phước giáng họa như thế sao?
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Danh Sách Chương (28)
- Chương 1: Bàn Đá Và Con Quay
- Chương 2: Lợn Cưới
- Chương 3: Hình Nhân Dưa
- Chương 4: Cây Cà Đầu Người
- Chương 5: Sen Đá
- Chương 6: Đôi Mắt Lấp Lánh
- Chương 7: Ác Mộng Nhớp Nhúa
- Chương 8: Sâu Răng
- Chương 9: Trò Chơi Trốn Tìm
- Chương 10: Tiền Đen
- Chương 11: Tiếng Đập Cửa
- Chương 12: Tiếng Của Gió
- Chương 13: Tiếng Của Lửa
- Chương 14: Tiếng Của Nước
- Chương 15: Tiếng Của Đất
- Chương 16: Căn Biệt Thự Bỏ Hoang
- Chương 17: Tứ Linh Cư Sĩ
- Chương 18: Thảo Mộc Tinh Lung
- Chương 19: Kim Xí Điểu
- Chương 20: Con Mắt Âm Dương
- Chương 21: Tòa Tháp Kinh Hoàng
- Chương 22: Sao Hôm – Sao Mai
- Chương 23: Duyên Kỳ Ngộ
- Chương 24: Thế Thân
- Chương 25: Quyết Đấu Bí Kĩ
- Chương 26: Giấc Mộng Hoàng Lương
- Chương 27: Lễ Cưới Kì Lạ
- Chương 28 (Cuối): Vinh Quang Một Đời
Bình Luận