Chương 22: Sao Hôm – Sao Mai

Cạch.

Cửa chầm chậm mở và một đôi chân thò ra ngoài. Đôi chân ấy mang vớ trắng và đi một đôi xăng đan màu nâu trông mới cáu.

Theo sau đôi chân là một cơ thể gầy guộc. Người đàn ông ấy bận một cái áo khoác hơi to so với hình thể nên trông ông hơi phùng phình khá buồn cười.

Ông bước một cách thong thả qua các bậc thang. Ở tuổi này rồi, ông cần gì phải vội vã nữa chứ?

Tới được bậc cao nhất, ông hơi cúi khom người xuống và dùng tay bóp nắn hai đầu gối. Từng cơn gió thổi qua, luồn vào trong ống tay áo, luồn qua ống quần và áp vô da thịt ông khiến ông run lên bần bật. Miệng thở hồng hộc, ông chép miệng than thở, thầm trách cái thân thể này sao mà yếu đuối đến như thế?

Nhưng thôi, thân bệnh mà tâm không bệnh là được rồi. Ông tự nghĩ như vậy xong thì thấy phấn chấn hẳn lên và bèn đứng cho thẳng người lại. Ông kéo cái túi nhỏ bên hông cho tới ngay trước rốn mình rồi mở khóa và sờ nắn những vật nằm trong túi một lúc lâu.

Những đồ vật ấy đều được làm bằng thép và nhuốm đầy Năng Lượng Âm của ông. Ông là Thiết pháp sư. Những người theo học với ông rồi ra làm thầy pháp mà sử dụng vật dẫn bằng kim loại cũng được xưng tụng là Thiết pháp sư. Nhưng ông khác với Thiết pháp sư bình thường là vì ông có sở hữu một pháp đường cực kì lớn ở miền Tây, mỗi năm có tới hàng trăm người tới theo học.

Vì lẽ đó mà ông được gọi là Thiết pháp sư chưởng môn. Bà con chòm xóm thì gọi ông là ông Tám Tính vì trong nhà ông đứng thứ tám và tên là Tính.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận