Chương 2: Lợn Cưới

Khi ấy bầu trời hãy còn xám xịt. Những cơn sóng nho nhỏ thi nhau xô vào bờ. Những chiếc thuyền đánh cá đang trở về cảng sau một đêm dài mệt nhọc. Con đường dẫn ra biển chỉ có lác đác vài bóng người, hoặc là đi dạo sớm, hoặc là đi tắm biển.

Có một đứa trẻ mười tuổi, là con nhà khá giả. Sáng đó cha mẹ nó hãy còn say giấc nồng trong khi nó thì đã tỉnh như sáo rồi. Vì ham chơi nên nó bèn len lén mở cửa phòng để ra ngoài. Nó đi băng qua hành lang, xuống cầu thang rồi len lén bò qua quầy lễ tân, ra tới bãi biển ở đối diện khách sạn. Nó bắt đầu lấy tay vọc cát, dùng chân tát nước, đùa giỡn một cách vui vẻ dù nó chỉ có một mình.

Rồi đứa trẻ ấy bắt đầu đi dọc theo bãi biển, tới gần một bãi đá. Nó tính leo lên một hòn đá to để nhìn ra xa thì bỗng nghe có tiếng người hỏi:

– Em nhỏ, em nhỏ! Em có thấy con lợn cưới của tôi chạy qua đây không?

Đứa trẻ ngơ ngác nhìn xung quanh. Giọng nói kia lại vang lên lần nữa, và lần này bảo nó hãy nhìn sang trái một chút. Nó làm theo và thấy một người đàn ông cao gầy, khuôn mặt tái nhợt đang đứng cạnh một tảng đá lớn.

– Em nhỏ, em nhỏ! Em có thấy con lợn cưới của tôi chạy qua đây không?

Người đàn ông hỏi lại.

Đứa trẻ đứng ngẩn ra một lúc. Nó đã đọc câu chuyện này trong sách rồi. Nó bèn nhìn xuống áo, quần của mình một lúc, xong thì giơ cánh tay trái về phía người đàn ông, nói:

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận