Chương 19: Kim Xí Điểu

Gió thổi ào ạt khiến cho Khang không mở mắt lên nổi. Nhanh như chớp, một bóng đen sà xuống gắp lấy linh hồn của Thoa và lao vút lên không trung.

Gió đã ngừng và Khang bèn hé mở mắt ra và thấy một sinh vật quái dị đang lơ lửng giữa trời. Phần thân dưới của sinh vật ấy là một cặp móng chim nhọn hoắt đang gắp lấy linh hồn của Thoa. Phần thân trên nhìn giống con người, có hai cánh tay đang giang rộng ra và bên dưới cánh tay là nhiều lớp lông vũ sặc sỡ. Sinh vật ấy có cái đầu của một con đại bàng và đội một cái mũ chóp nhọn kiểu của người Thái.

Thoa đã cảm nhận được chuyện gì sắp xảy đến nên liên tục gào khóc, van xin thảm thiết nhưng sinh vật ấy chẳng biểu lộ ra chút cảm xúc nào. Cũng phải thôi, nó là con chim mà. Những cái móng của nó dần dần bấu chặt lại rồi hai chân nó đột nhiên banh ra hai hướng, xé toạc linh hồn của Thoa ra làm đôi. Kế đó nó dùng hai tay cầm lấy hai mảnh linh hồn của cô và bỏ vào trong miệng, nuốt xuống bụng một cái “ực”.

Thân xác của Thoa liền ngã lăn ra đất. Mất đi nửa linh hồn đã khiến cho cô ấy bị chấn động mạnh và sẽ không thể cử động trong một thời gian dài.

Khang nhìn cảnh ấy mà thấy bất nhẫn quá nhưng cũng chẳng biết làm sao hơn. Chợt thấy con chim đang nhìn mình trừng trừng, anh bèn đưa tay chạm vào chân của Kiên Lao Địa Thần, ra lệnh cho nữ thần chuẩn bị phản công.

Khi đó trong sân trước bỗng có tiếng “sột soạt” và rồi một người bước tới. Đó là một người đàn ông có dáng vẻ cao lớn. Hắn dừng lại cách Khang chừng năm mét và cười khà khà. Khang nheo mắt nhìn cho kĩ thì phát hiện ra đó là Lộc, hướng dẫn viên của đoàn mình.

Lời tác giả

Kinh Đại Bát Niết Bàn có chép như sau:
"Này nữa Thiện nam tử! Như loài Kim Sí Điểu có thể nuốt, tiêu hóa tất cả các loài rồng, cá và châu báu trong bụng, trừ chất kim cương không tiêu hóa được. Sự chết nuốt tất cả chúng sanh nhưng không tiêu được Bồ tát trụ Đại Thừa Đại Niết Bàn."

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận