Chương 18: Thảo Mộc Tinh Lung

Linh hồn và thể xác của Khang đã nhập lại làm một. Cái vòng chỉ đỏ cuối cùng cũng được tháo gỡ và vì vậy mà ở lần xuất hồn kế tiếp anh có thể dùng được toàn bộ sức mạnh của mình.

Khang bước vào nhà nhưng chưa vội đi kiếm Thúy mà bèn tháo ba lô xuống để kiểm tra đồ đạc bên trong. Ngoài Ngọc Địa Tạng thì anh vẫn còn hai món nữa nhưng anh cũng hy vọng sẽ không cần dùng tới chúng.

Cầm bức tượng Địa Tạng trong tay, Khang săm soi nó một lúc lâu rồi tặc lưỡi tỏ vẻ chán nản. Bức tượng đã có quá nhiều vết nứt khiến cho giá trị vật chất của nó đã bị sụt giảm, sau này có bán đi chắc cũng ít ai chịu mua. Năng Lượng Âm bên trong nó đã gần cạn kiệt rồi nên anh cũng không thể dùng nó để chiến đấu nữa, vậy nên giá trị tinh thần của nó cũng coi như bằng không.

Hết cách, anh đành ngậm ngùi cất Ngọc Địa Tạng vào trong ba lô và lấy ra một bức tượng khác. Tượng này có màu tím rất đẹp, mang hình dáng của một phụ nữ người Thái. Nàng để ngực trần, bận váy dài tới mắt cá chân, đầu đội vương miện. Nàng đứng trong tư thế chân trước chân sau khuỵu xuống nhìn như đang nhảy múa. Tay trái của nàng để trên đỉnh đầu trong khi tay phải duỗi thẳng ra để vuốt đuôi tóc. Tóc của nàng tết kiểu đuôi sam và dài tới hông.

Bức tượng này mô phỏng hình tượng Kiên Lao Địa Thần, một vị thần hộ pháp phổ biến trong Phật giáo. Về xuất xứ thì tượng này được làm ở Miến Điện vào đầu triều đại nhà Minh. Tượng đã qua tay nhiều người và cũng có thể nói là đã chứng kiến biết bao nhiêu sự thăng trầm thịnh suy của thời đại.

Lời tác giả

Kinh Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện có chép như sau:
Đức Phật bảo Kiên Lɑo Địɑ Thần rằng: "Thần lực rộng lớn củɑ ông, các thần khác ít ɑi bằng. Vì cớ sɑo? Vì đất đɑi trong cõi Diêm Phù Đề đều nhờ ông hộ trợ, cho đến cỏ cây, cát đá, lúɑ mè, tre lɑu, gạo thóc, củɑ báu, tất cả những thứ từ đất mà có rɑ đều nhờ nơi sức thần củɑ ông cả."

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận