Chương 17: Tứ Linh Cư Sĩ

Có một quy luật là: Những gì Cõi Dương có thì Cõi Âm cũng có, những gì xảy ra trong Cõi Dương thì cũng xảy ra trong Cõi Âm. Vì Cõi Dương có tứ linh nên Cõi Âm cũng thế.

Gọi là tứ linh nhưng thật chẳng phải tứ linh. Nói một cách chính xác thì đó chỉ là những mảnh vụn linh hồn của các loài sinh vật thần bí ấy mà thôi. Lúc còn sống đám sinh vật này chọc trời khoáy nước, gây bao chuyện họa phúc cho nhân gian nên lúc chết rồi vẫn bị các sinh vật khác đến kiếm chuyện trả thù. Những trận chiến kinh thiên động địa đã khiến cho đám tứ linh bị tan nát linh hồn mà phải tìm cách lẩn trốn hoặc tiếp tục đi vào trong vòng luân hồi.

Những mảnh linh hồn của đám tứ linh đã tự phát triển thành hình dạng riêng biệt, sau đó lại phát triển những phép thuật riêng. Vì chỉ là một mảnh nhỏ của linh hồn gốc nên chúng khá yếu ớt và dễ bị các thầy pháp cao tay thu phục.

Hai mươi lăm năm trước, giới pháp sư một phen chấn động khi đã có bốn kẻ có thể thuần phục được đủ cả tứ linh. Bốn kẻ này do đều quy y cửa Phật mà vì vậy đã tự gọi bản thân là “tứ linh cư sĩ”. Bốn con thần thú bị bọn họ thuần phục gồm có: Âm Long (tức là con rồng âm thanh), Xích Lân (con lân đỏ), Lão Quy (con rùa già) và Kim Phụng (chim phụng cánh vàng).

Tuy nổi tiếng nhưng tứ linh cư sĩ lại không được lòng giới pháp sư cho lắm. Một phần vì họ quá cao ngạo không coi ai ra gì, một phần là vì họ không có đạo đức nghề nghiệp. Họ làm mọi thứ vì tiền nhưng lại không làm hết sức hết lòng mà chỉ hời hợt qua loa. Hành động của họ đã khiến cho bao gia chủ phải phiền lòng và biết bao nhiêu gia đình phải lâm vào cảnh khốn đốn.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận