Chương 14: Tiếng Của Nước

Thành hé mở mắt. Thằng em ngồi cạnh vừa quẫy đạp cậu khiến cho cái mền của nó bị rơi xuống sàn xe rồi. Thành càu nhàu, cựa mình mấy cái rồi cúi người cầm cái mền lên đắp cho đứa em. Khẽ liếc nhìn qua phải, Thành thấy mẹ mình vẫn đang ngủ rất say.

Trong xe lúc này tối om, nhìn ra bên ngoài cũng không khác gì. Thi thoảng mới có vài ánh đèn đường quét qua nhưng do xe chạy nhanh quá nên Thành cũng chẳng kịp thấy gì.

Thành tựa lưng vào ghế, kéo cái mền lên che kín cổ và khẽ nhắm mắt lại.

Xe chạy chầm chậm, sau đó dừng hẳn.

Hướng dẫn viên gọi mọi người xuống đi vệ sinh. Những khuôn mặt ngái ngủ từ từ rời khỏi chỗ ngồi và lũ lượt kéo nhau xuống xe. Thành trông dáng vẻ lừ đừ chậm chạp của những hành khách không khác gì những bầy xác sống trong phim kinh dị mà chợt thấy buồn cười. Tuy vậy cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ hẳn.

Nhà vệ sinh chật kín người mà lại còn nồng nặc mùi khai ngấy khiến Thành cảm thấy muốn phát bệnh. Nhìn mấy ông cùng đoàn đang đứng “xả nước” vào bụi cây ở đằng xa nên Thành cũng bắt chước làm theo.

Xong xuôi, Thành, lúc này vẫn đang mắt nhắm mắt mở, chợt thấy có cái gì đó lướt qua.

Một bóng đen? Một con mèo con chó nào đó? Một đứa nhỏ?

Không thể nào, bây giờ là gần hai giờ sáng mà. Làm gì có đứa trẻ nào lại thức tới hai giờ sáng cơ chứ?

Thành đứng ngây người ra đó, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào màn đêm vô tận. Chẳng có gì xảy ra cả. Thế nên cậu bèn thở dài bỏ đi.

Lời tác giả

Đôi khi mẹ còn đáng sợ hơn cả ma quỷ :))

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận