Chương 13: Tiếng Của Lửa

Mười một giờ trưa, mặt trời bị che phủ bởi màn sương dày đặc. Khái niệm mùa hè dường như không tồn tại ở thành phố ngàn hoa này.

Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong chánh điện. Chuông reng gần cả chục tiếng thì tiểu ni cô mới lật đật chạy tới nhấc máy lên và đon đả nói:

– A Di Đà Phật!

Đầu bên kia cũng cất lên tiếng nói, nghe như là giọng của phụ nữ. Tiểu ni cô vâng vâng dạ dạ mấy tiếng xong thì mặt bỗng biến sắc. Hai tay run run đánh rớt cả điện thoại, cả người cô từ từ khuỵu xuống. Từng giọt nước mắt rơi lã chã xuống nền nhà. Xung quanh chẳng có bóng người nào cả. Tiểu ni cô hít hà mấy cái rồi liền òa khóc cho thật lớn.

Tiếng khóc thê lương vang vọng tới tai của sư bà. Một lát sau là bà đã xuất hiện, đến bên cạnh tiểu ni cô và cất giọng hỏi:

– Sao vậy con?

Tiểu ni cô nhìn sư bà rồi nói trong từng tiếng nấc nghẹn ngào rằng:

– Cả nhà con chết hết rồi!

Nghe tới đây, Diệu Âm mặt biến sắc. Bà đưa tay bấm độn mấy cái rồi vỗ đùi mình, tặc lưỡi nói:

– Trời ơi, ta cũng đoán được là sẽ có chuyện mà! Rồi chuyện ra làm sao con nói ta nghe nào?

– Con… con có biết đâu? Ở dưới quê người ta gọi lên nói là ba má con, anh hai chị hai và thằng cháu chết cả rồi! Cô ơi, chết cả rồi!

Nói xong thì tiểu ni cô lại òa khóc lớn hơn nữa. Diệu Âm bèn ôm cô gái nhỏ vào lòng, vỗ về an ủi và nói bằng giọng nhẹ nhàng rằng:

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận