Nước, Nhà

Ru hời ru hỡi ru hời

Con cò bay lả chơi vơi giữa đồng

Tình tính tang, trống vỗ nên bông

Phải duyên lá thắm đẹp lòng mẹ cha

Đôi ta già ngãi tựa đa

Một hai gắn bó để mà mối manh

Ai răn thân gái nhà lành

Trầu người thời chớ, trầu anh thời… ừ!

Lời quê chắp nhặt như ru

Khéo tu thời nổi vụng tu thời chìm

Chìm dần xuống

Xuống đáy lòng

Lòng ta mong

Dạ mình ngóng

Mà cho chóng

Thương nhau cùng

Cùng vun hoa

Hoa chúm chím

Ấy mấy cô mình ơi phận cải duyên kim!

 

Nào “táo rụng sân đình”, nào Kiều Kim

Thổi ai mau lớn, để tìm gặp nhau

Ngờ đâu chửa đỏ miếng trầu

Trong thù ngoài giặc làm héo rầu tơ vương

Quê hương: Thịt máu! Ta thương

Miếng trầu để ngỏ mà đương bão thù

Hẹn ngày non nước trăng thu

Đấy đây sẽ liệu sẽ trù sẽ toan

 

Liễu mấy nhánh, dâu mấy ngàn

Càng màu xanh ngắt càng gan chiến trường

Đánh cho tan cuộc nhiễu nhương

Cho bè cướp nước chạy trường chạy rông

Cho cô ấy kén được tấm chồng

Vừa giòn vừa đẹp vừa ngồng như ta

Cho anh chàng: được chăng là?

Tiền chì mua được ngọc ngà nỏ nang

Bác mẹ anh, bác mẹ nàng

Làng trên xóm dưới chung mang tin mừng…

 

 

Bởi chưng sông núi nợ chung

Tình riêng riêng chỉ mình cùng với ta

Trước phải đền báo nước nhà

Sau thời mới được trăng già khứng cho

Lo gì việc ấy mà lo

Kiến trong miệng chén là đồ tay sai!

Mình dặn ta bấy nhiêu lời…

 

Ấy ai đêm vắn tình dài

Càng thương đất nước càng giai dải đồng

Ngõ hầu thoả cái chí tang bồng

Trước trọn nghĩa nước sau hồng duyên em!

Lời tác giả

Làm vui vui nhân dịp kỷ niệm chiến thắng lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận