Huệ Trắng

Gió đưa gió đẩy bông trang

Duyên đưa duyên đẩy cho nàng gặp anh

Nước lầm than, mưa gió tan tành

Nợ nước bỏ chợ, ôm tình sao đang?

Biệt em, anh quyết tìm đàng

Đàng mô cứu nước giang san Tiên Rồng

Ngày về chẳng biết có không

Vầng trăng đã xẻ, chữ đồng sắt son

Nửa in gối chiếc, nửa soi ngàn non

Dầu thay mái tóc, em còn lòng tơ

Quản bao tháng đợi năm chờ

Mảng tin người ăn gió nằm mưa đã “về”

Sống gửi thác về…

 

Thí phát em sớm khuya kinh kệ

Tưởng người xưa hàng lệ ròng ròng

Rồi ra mới biết anh còn

Anh còn, non nước cũng còn tương lai

Anh lo cho nước lâu dài

Rũ gông nô lệ khỏi vai rạc gầy

 

 

Tiếc rằng chẳng được gắn bó một hai

Nhưng bông huệ trắng sớm mai vẫn tươi một góc phòng…

Lời tác giả

Lấy cảm hứng từ mối tình son sắt giữa Bác và cụ Lê Thị Huệ.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận