Giầu Không Rễ

Rể nằm ngoài như giầu không rễ

Cưới vợ giàu thời dễ sống đâu!

Chồng ôm giấc mộng công hầu

Miệng lằn lưỡi mối gót đầu mỉa mai

Cành cơi lại tính bài diếc móc

Chẳng xét rằng ăn vóc học hay

Bảo chồng tốn vải dài thây,

Ăn no nằm đấy chóng chầy chết no!

Phận ăn nhờ dám ho he tá?

Chỉ cắn răng, xám má nhịn hờn

Chờ cho bĩ cực qua cơn

Để xem lúc ấy ai hơn quan Nghè

 

Chí bút nghiên chẳng ghè nửa miếng

Hôm trẩy trường đánh tiếng xin thưa

Xin vợ mắm muối rau dưa,

Xin dăm đồng lẻ để ngừa ốm đau

Vợ chẳng đưa dưa rau thì chớ

Lại rủa như tôi tớ trong nhà

Áo sờn đương bận thế mà,

Đang tâm lột hết đuổi ra khỏi phòng!

 

Trần truồng nấp ao nông nghẹn uất

Cái số mình quả vứt bỏ đi!

Ngờ đâu có ả nhu mì

Đi ngang thấy thế lòng thì xót thương

Mấy thước vải kíp nhường, để đấy

Để văn nhân tạm lấy mà dùng

Vội đóng khố, vượt nghìn trùng

Đầu sôi kinh sử còn lòng nhớ ai

 

Khắp ba nghìn văn bài khoa ấy

Lấy hăm nhăm, sắc giấy thưởng khao

Cành hoa lóng lánh gài đầu

Ông Đồng Tiến sĩUông Sĩ Đoan đỗ thứ 6, bậc Đệ tam giáp đồng Tiến sĩ xuất thân khoa Tân Sửu (1721) đời Lê Dụ Tông. Khoa thi năm ấy có 3000 thí sinh nhưng chỉ có 25 người đỗ.  dưới chầu đế vương

Nhớ thước vải vấn vương thuở trước

Kíp sắm sanh giầu nước bạc vàng

Sự lòng ngỏ với cô nàng

Thần hôn xin được cùng nàng liệu lo

Cầm bén dây chẳng lọ báu ngọc

Có hiền thê hơn ngọc quỳnh, dao

Ơn nàng biết đáp làm sao,

Dám xin đền báo bằng nghì tạo đoan

Dâu trơn vỏ còn xoan tỏ lộcLúc “Dâu trơn vỏ xoan tỏ lộc” là lúc thời tiết đang ấm dần lên.

Anh gặp nàng người mốc hóa tươi

Chú thích

    Lời tác giả

    Lấy cảm hứng từ chuyện tình của ông Nghè Giang Sĩ Đoan trong lịch sử Việt Nam (sau kiêng húy chúa Trịnh Giang nên đổi thành Uông Sĩ Đoan), đỗ Tiến sĩ đời Lê Dụ Tông.

    Bình Luận

    Đang tải bình luận...
    Chưa có bình luận