Cóc Giời Cóc Đất

Con cóc chung chiêng một góc giời

Chớ hề cóc cáy, chớ hề hôi

Ngọc lành dăm vết nào đáng bận

Chiếu trên ngồi tót rõ cành cơi

 

To phè phè quầng thời bành rộng

Vành vạnh chôn quang giống sự đời

Chẻ hoe ra duốc bời bời

Đẹp mặt đấy hẳn mà cời nhau ra?

Giăng thanh không nghĩ nguyệt tà

Nên chi ông thối còn bà thì thơm

Ngát hương trà, bà mơn bà quý

Củi để trong rương: chị cái trầm!

Người chê kẻ nhạo lầm rầm

Bà khóc bà mếu: Bỏ bầm thân tôi

Bà giăng ơi, tôi có mấy nhời

Nhân tình bạc quá nhõn vôi têm giầu

Công tôi đắp điếm giấu đầu

Hòm rương khoá kín có lúc nào hở đuôi?

Thế mà nó cợt, trêu ngươi

Nó khen đằng trước, nó cười đằng sau

Gớm cho những miệng hoa ngâu

Cất nhời thì khú, nát dàu hơn dưa!

Can chi cùng phận chợ trưa

Cùng dưa quạ mổ (ai ưa nó mù!)

Mà bà bắc bậc lù lù

Bố vợ phải đấm đấy ru hở giời?

Thế gian vẫn mượn chứng nhời

Vẫn cung vẫn kính, thề bồi giăng giăng?

 

Bà giăng mủm mỉm mới rằng:

Ba loài ba đấng, ai ngang với mày?

Cóc vàng cóc bạc bà đây!

Có thèm nghiến lợi chờ ngày giời mưa

Sâm, Thương bà chả tưởng tơ

Có chăng con cóc góc bờ mà thôi!

Xấu máu muốn đớp sao rơi

Chơi trèo lăn lóc nên thời chết non!

Lời tác giả

Ngắm giăng mười bảy phảy giường chiếu đương tỏ, bỗng muốn đôi hồi chút tình hoài.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận