ảnh bìa bài viết Tận Cùng Của Ghét, Lại Là Thương!
Đã duyệt

Tận Cùng Của Ghét, Lại Là Thương!

Đã hoàn thành
  • Tác giả: Trương Quốc Phong
  • Thể loại: Khôi Văn Review
  • Nguồn: Khôi Văn Quán
  • Thiết kế bìa: Khôi Văn Quán
  • Rating: Không giới hạn độ tuổi
Tổng lượt xem
Tổng bình luận
2

Ghét Đảo được viết bằng thứ văn phong giàu hình ảnh, có cấu trúc dồn dập và lôi cuốn với những tình huống đan cài nhiều tình tiết. Điều đó khiến tôi liên tưởng đến một câu chuyện làm nên những thước phim điện ảnh, có cốt truyện, nút thắt để tháo gỡ và những đại cảnh đẹp mênh mông bãi biển và đại dương bao la.

# Trương Quốc Phong - Tận Cùng Của Ghét, Lại Là Thương!

Ghét Đảo: Tận cùng của ghét, lại là thương!

Ghét ai không ghét, lại ghét đảo. Tác giả Lily đã có một truyện ngắn hút hồn tôi như thế ngay từ cú chạm đầu tiên của tiêu đề, để rồi, sự tò mò cuốn lấy tôi men theo từng câu chữ dập dồn như những con sóng, đến tận cùng, bỗng phát hiện ra nguyên cớ. Thì ra, tận cùng của cái ghét, đôi khi lại là niềm thương và thương da diết.

Ghét Đảo được viết bằng thứ văn phong giàu hình ảnh, có cấu trúc dồn dập và lôi cuốn với những tình huống đan cài nhiều tình tiết. Điều đó khiến tôi liên tưởng đến một câu chuyện làm nên những thước phim điện ảnh, có cốt truyện, nút thắt để tháo gỡ và những đại cảnh đẹp mênh mông bãi biển và đại dương bao la.

Ở đó, có Thùy – một cô gái sinh ra và lớn lên ở bãi Kinh, nơi cả dòng họ nội từng gắn bó nhưng mấy chục năm nay không một ai trở lại bãi này. Bởi trong trí nhớ của Thùy, trước bãi Kinh, Vịnh Vĩnh Hy là nỗi ám ảnh một thời của cha, do trong một lần ra biển, ông nội Thùy đã biến mất giữa muôn trùng sóng nước. Và cũng ở nơi đó, cha của Thùy – một người giữ đèn biển, trong một lần ốm thập tử, không kịp chạy vào đến đất liền, đã trút hơi thở cuối cùng. Cha cô ra đi chỉ kịp gửi lời theo gió, mong muốn con gái được thấy đảo, yêu đảo và làm cho “mỗi tấc đất đều níu giữ chân người”. Nhưng cha chưa kịp giải thích cho con gái hiểu, tại sao phải yêu đảo, phải gắn bó với nó, tại sao phải giữ đèn biển cho người ta thấy đường về đất mình, nhà mình mà cha thì không về.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận