Chương 5: Mồi Câu

Bà Hà xót Phương đến quặn ruột. “Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen”Câu thơ trong truyện Kiều: “Lạ gì bỉ sắc tư phong / Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen.”. Đẹp người đẹp nết, con nhà gia giáo tử tế hẳn hoi, vậy mà số mệnh sao chông gai trắc trở? Bà lo lắng nói qua hai hàng nước mắt:

– Bà từng nhìn thấy bà hai có vài lần đi như này đến dăm bữa, nửa tháng. Con xinh xắn như vậy, bà e con bị giữ ở dinh ngài Tri phủ ít nhất từng đấy thời gian. Nhỡ bọn người làm ở đó cậy oai quan lớn mà bắt nạt con…

Bà Hà nắm chặt tay Phương, nức nở dặn dò:

– Bà có người cháu gái họ tên Lan là gia nhân trong dinh của ông quan này. Con bé nhanh nhẹn, tốt tính, có việc gì con cứ nhờ nó giúp đỡ. Nhớ kĩ cho bà, ức đến đâu cũng cấm có được nói năng quá trớn, hoặc thượng cẳng chân hạ cẳng tay nghe chưa? Quan lớn đứng đầu phủ nắm quyền sinh quyền sát trong tay, phải hết sức cẩn thận.

Phương ôm chầm lấy bà lão phúc hậu, phụng phịu gật đầu. Không con không cái, bà đối xử với Phương tốt vô cùng, có khi còn hơn cả ruột rà máu mủ. Sự mệt mỏi len lỏi trong từng ngóc ngách của cơ thể khiến Nguyễn Phương buồn ngủ quá chừng. Bà Hà ngồi lặng thinh, dịu dàng vuốt ve mái tóc mượt mà óng ả của cô gái đang thiêm thiếp giấc nồng. Bà không hề để ý con dao bổ cau lấp ló trong tay thiếu nữ.

Tối, lão huyện vừa bước vào phòng, bà hai đã vội mách lẻo:

Chú thích

    Lời tác giả

    Mọi người yên tâm, kết thúc có hậu nhéeeee

    Bình Luận

    Đang tải bình luận...
    Chưa có bình luận