Chương 4: Đau

– Xin bác giúp em chuyện này, không chỉ em mà ông huyện cũng vô cùng cảm tạ ân đức của bác.

– Cậu Nếp, việc đấy tôi chả giúp được đâu. Cậu bảo ông chủ cậu tới thưa chuyện trực tiếp với quan lớn thì hơn.

Nếp vẫn cố nài:

– Em lạy bác, bác dón tay làm phúc cho em.

Người thư lại vẫn lắc đầu nguầy nguậy. Thằng Nếp lạy lục hồi lâu mà không có kết quả, bèn lấy từ trong túi áo ra năm quan tiền, dúi vào tay người đối diện:

– Em cắn rơm cắn cỏ em lạy bác. Bác không giúp em là ông huyện đánh em tuốt xác, rồi đuổi thẳng cổ. Coi như bác nể tình em cứu bác khỏi đám cháy dạo nọ.

Viên thư lại sững sờ. Hắn bất đắc dĩ tặc lưỡi gật đầu:

– Tôi đồng ý giúp cậu, coi như trả cái ân tình xưa cậu liều mạng lao vào biển lửa cứu tôi. Tôi chỉ biết giúp thôi, quan lớn có chấp thuận hay không thì tôi mặc kệ cậu với ông huyện nhé!

Thằng đầy tớ mừng rơn. Nó cảm tạ rốt rít, van xin “quan bác” nhận số tiền kia. Song, viên thư lại một mực từ chối.

Cùng lúc đó, trong một gian nhà nhỏ tách biệt hẳn với nơi ông huyện và bà hai sinh sống, có người thiếu nữ đang dựa lưng vào bức tường đá ong vững chắc mà đăm chiêu suy nghĩ. Cánh tay phải ngọc ngà xuất hiện một vết xây xát lớn nơi cùi chỏ. Tấm áo cánh mỏng tang cọ vào vết thương đỏ hỏn khiến Nguyễn Phương khẽ nhăn mặt, nghiến răng cởi phắt chiếc áo cho khỏi chạm vào da thịt. Trên thân thể ngọc ngà chỉ còn yếm trắng phau phau cùng váy lĩnh đen bóng. Thiếu nữ chỉ đờ đẫn ngồi một góc, mặt ủ mày chau.

Lời tác giả

Sửa lắm quá trời ơi?

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận