Chương 28: Ngày Tết

Thằng Tèo đọc được ngay nét buồn bã trên mặt Phương. Nó lặng yên chẳng nói gì thêm, cứ thế xin phép lui xuống. Tới giờ Dậu, cô sắp mâm bát ra theo thường lệ. Nhưng chưa và được hết bát cơm, Phương đã giật thót mình bởi tiếng nhốn nháo bên ngoài. Một thằng hầu chạy vào nói liến thoắng:

– Thưa bà, quan… quan về ạ!

Đặt vội chiếc bát xuống chiếu, cô Phương tròn mắt hỏi đứa đầy tớ:

– Anh bảo sao? Tôi tưởng cậu uống rượu nhà cụ Tuần cơ mà?

Tên gia nhân lắp bắp:

– Thưa bà, con… con không biết, quan… quan lớn đang đứng trước cổng rồi bà ạ.

Bán tín bán nghi, Phương chạy ra xem. Ô kìa! Cậu Nguyên! Đúng là cậu Nguyên thật rồi. Cậu lảo đảo tiến tới gần người đầu gối tay ấp. Ối chà, nay quan Tuần cứ nhất quyết bắt cậu cạn hết chén này đến chén khác, mãi chẳng chịu nghỉ. Cụ Tuần năm nay vừa tròn bảy mươi, cái tuổi xưa nay hiếm! Tuy vậy nhưng cụ vẫn khỏe mạnh, minh mẫn lạ kỳ. Chỉ trong độ nửa nén nhang, cụ tu ừng ực hết phân nửa số rượu người hầu mang lên. Quan Tuần ép Tri phủ uống cùng. Minh Nguyên nể quá, đành cầm một chén nhấp môi. Cụ Tuần đã ngà ngà say, bắt đầu tỉ tê tâm sự:

– Tôi trọng anh là người tuổi trẻ tài cao, luôn làm những việc ích nước lợi dân. Nhìn anh đương độ trẻ trai cường tráng mà tôi nhớ đến tôi hồi xưa. Cũng sục sôi nhiệt huyết, cũng ôm biết bao hoài bão như vậy. Nhất là lúc nào cũng hằng tâm niệm làm sao để dân chúng được cơm no áo ấm, tôi với anh thật là tương đắc.

Bình Luận