Chương 27: Bà Loan

Cậu Nguyên thư thái ngắm nhìn cô Phương đang lúi húi tráng ấm trà. Đợi vợ tráng sạch ấm, cậu bốc một nắm lá chè cho vào ấm, từ từ rót nước sôi. Minh Nguyên chẳng hề biết vợ cậu cũng thỉnh thoảng thầm liếc trộm cậu vài cái. Liếc rất nhanh thôi! Ánh mắt cô chan chứa tình nồng ý đượm.

Phương kính cẩn dâng trà cho cha xong thì lui xuống. Cậu rón rén theo sau rồi nắm chặt bàn tay búp măng thon thả của cô và ấp nó trong lòng bàn tay mình. Nguyễn Phương không tỏ vẻ khó chịu hay giận dữ, cứ để yên cho tay chồng bao bọc tay mình. Nhưng chưa yên nổi một khắc, Minh Nguyên giở trở chòng ghẹo:

– Nhờ ơn đằng ấy giúp tôi làm đỏ môi, hôm nay tôi chẳng cần trầu cau gì nữa vẫn xinh trai.

Cau mày, Phương khẽ “suỵt”. Song, đứa em chồng đã nghe thấy hết nên tinh nghịch trêu chọc anh chị. Nhưng bắt gặp cái lừ mắt của anh, Minh Châu phải nín bặt, lén bĩu môi thách thức. Cô chạy tới phòng riêng, tần ngần đếm từng món trong hộp trang sức bà Hạnh để lại. Năm sau nữa đến lượt cô lấy chồng!

Sau ngày nhị hỷ, vợ chồng cậu Nguyên đi thẳng tới dinh quan Phủ. Công việc tồn đọng bức ông quan trẻ phát điên, mọc thêm ba đầu sáu tay nữa họa chăng đỡ vội. Một tuần trôi qua, việc cần xử lí tạm ít đi. Chập tối hôm nay, Minh Nguyên mệt mỏi chợp mắt một lát. Gió lọt song cửa, phả hơi mát nhằm giúp cậu ngon giấc. Dế mèn gáy rả rích càng ru ngủ người.

Tiếng sen sẽ động người đương ngủ. Minh Nguyên mở choàng mắt thì đã khuya lơ khuya lắc. Hoa lêTiếng sen, hoa lê: Lấy từ câu thơ trong truyện Kiều: “Tiếng sen sẽ động giấc hòe / Bóng trăng đã xế hoa lê lại gần”. ngồi bên cạnh từ lúc nào, cất giọng nỉ non:

Chú thích

    Bình Luận

    Đang tải bình luận...
    Chưa có bình luận