Chương 23: Hối Thúc

Ông Hộ vừa đi vừa lẩm bẩm chửi rủa. Ông chửi cái thằng cháu gàn dở của ông. Ngang ngạnh quá trớn! Ngang hơn con cua tám cẳng hai càng! Khi xưa các cụ nhà ta hay bảo:

“Gái khôn tránh khỏi đò đưa

Trai khôn tránh khỏi vợ thừa người ta”.

Hạng dốt nát như ông còn hiểu được lời răn dạy của cổ nhân, huống chi thằng bé đọc sách thánh hiền bao năm, thế mà nó lại nhất quyết đâm đầu vào con bé kia… Loạn! Loạn hết cả rồi! Ối giời ạ! Các cụ dạy thì dạy thế, đời sau thực hiện hay không thì các cụ kệ xác đời sau, khiến cho ông phải tức anh ách vì cháu từ hôm qua đến giờ. Một người làm quan cả họ được nhờ, cậu Nguyên làm rạng danh dòng họ thì dòng họ phải kén vợ tốt vợ đẹp cho cậu để còn đẹp mặt mọi người. Nhưng cậu cứ một mực lì lợm đòi theo ý riêng mình thì có khốn nạn thân ông không cơ chứ! Mai sau gặp tiên tổ dưới suối vàng thì biết ăn nói làm sao? Ông đi một mạch tới quán nước mở tại gốc đa đầu làng, gọi ngay bát nước chè tươi uống cho hạ hỏa.

Lạy giời lạy Phật! Trong cái rủi có cái may. Tình cờ thầy bói Chạch cũng đến đấy tạm nghỉ chân. Lâu lắm rồi không gặp thầy để hỏi về hậu vận tương lai, ông Hộ tiếc hùi hụi. Phen này phải hỏi cho bõ mới được! Ông mời lão Chạch ăn trầu uống nước, tỉ tê gợi đủ thứ chuyện. Đột nhiên, tên thầy bói nhìn thẳng vào mắt ông với vẻ mặt nghiêm trọng rồi dằn từng tiếng:

– Uổng thay, uổng thay. Có phúc không biết đường hưởng. Coi chừng họa ngập đầu.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận