Chương 22: Cấm Cản

– Ừ, được. Anh chấm cô nào rồi?

– Thưa thầy, cô Nguyễn Phương nhà bác Hòe ạ

Phú ông không lấy gì làm bất ngờ lắm. Ngay từ lúc Tri huyện Thạch Đa “Thân bại danh liệt”, ông đã nghi ngờ chắc chắn có sự nhúng tay của cậu Nguyên. Lão huyện Thạch Đa nhũng nhiễu bao năm ở cái đất đó mà không bị bên trên túm cổ, vậy nhưng con ông vừa ngồi lên cái ghế Tri phủ Thanh Giang chưa đầy ba năm thì lão Tửu liền bị tóm. Mà thôi kệ, thằng huyện Tửu làm việc ác nhiều thì bị báo ứng là đúng. Còn cô con gái ông Hòe từ xưa đã nổi tiếng đẹp người đẹp nết. Có con dâu như vậy kể cũng mát lòng mát dạ. Nhưng hẵng khoan, để thử cậu cả chút xem sao!

– Nếu tôi không tác thành mối lương duyên này thì thế nào?

Cậu Nguyên thản nhiên viện hết lý lẽ ra. Nghe cậu nói mà lương tâm thầy cậu thấy cắn rứt quá! Quả thật, nếu không phải tại phú ông giận quá mất khôn thì cậu và Phương sẽ chẳng phải chịu cảnh đôi lứa lỡ làng như bây giờ, cũng chẳng phải trải qua nhiều đau khổ như vậy. Giá thuở ấy phú ông để cậu chuyên tâm chiếm bảng vàng rồi lo dựng vợ gả chồng, thì có phải bây giờ con cháu đề huề, “một cây cù mộc một sân quế hòeCâu thơ trong truyện Kiều: “Thừa gia chẳng hết nàng Vân / Một cây cù mộc một sân quế hòe”. “Cù mộc” là cây to, chỉ cha mẹ. “Quế hòe” là cây quế, cây hòe, chỉ con cháu đông đúc.” rồi không! Bởi vậy, việc duy nhất ông nên làm để bù đắp cho bọn trẻ chính là đồng ý cho chúng nên nghĩa vợ chồng. Ái chà! Gớm nhỉ! Cậu định chơi cái chiêu đánh vào sự ăn năn, day dứt của ông cơ à? Chắc phải chuẩn bị kỹ càng lắm đấy! Mặc dù phú ông bằng lòng lắm rồi nhưng vẫn bảo:

Chú thích

    Bình Luận

    Đang tải bình luận...
    Chưa có bình luận