Chương 20: Tự Do

Quan huyện Thạch Đa bẩm rằng có khi người vợ ba của lão đã uống thuốc ngừa thai. Giời ạ! Cái loại gì mà khốn nạn thế này? Độc mồm độc miệng làm nhục danh dự người khác. Đúng lúc quan Án điên máu định vả cho huyện Tửu vài phát, bỗng lính tráng chạy đến thưa bẩm. Sau khi trình bày đầu đuôi, tên lính được cho phép tạm lui xuống. Án sát sứ cất giọng uy nghiêm:

– Ngươi nói rằng cô gái kia là vợ ba của ngươi?

Tri huyện gật đầu rối rít. Lão còn tâng công thêm rằng con ả và Tri phủ Thanh Giang tằng tịu với nhau. Trong gần năm trời, ả ở lỳ trong dinh Tri phủ họ Lý, một bước không rời hắn ta. Quan Án sát tức khắc mời một bà đứng tuổi tới kiểm chứng. Đó là bà cung nga thể nữ từng hầu hạ trong cung, rất có uy tín.

Nín thở hồi hộp chờ đợi, nhưng kết quả lại khiến huyện Tửu té ngửa: Cô gái là trinh nữ. Ai nấy lại xôn xao. Chưa mất tân tiết thì làm quái gì có chuyện loan chung phượng chạ! Hơn nữa, Án sát sứ còn moi ra được vụ việc quan huyện Thạch Đa năm xưa đã vu oan giá họa cho cha cô gái, hòng ép cô phải tới nhà lão sống để sau này còn dùng mua vui cho các ông lớn. Huyện Tửu chẳng đời nào chấp nhận lời buộc tội đó, lão ta gào thét inh ỏi:

– Thằng Lý Minh Nguyên hãm hại tôi. Nó mê con Phương quá nên mới tính kế đẩy tôi vào bước đường cùng. Tôi xin thề là như vậy.

Nào ai tin lấy một chữ? Nếu quan Phủ thật sự mê muội thiếu nữ kia thì chỉ cần đem ít bạc mua đứt cô gái là xong xuôi, chứ đâu cần nhọc công tính toán cho mệt người. Mặc xác quan huyện đang gào khản cổ đòi sống mái với “Thằng nhãi con Lý Minh Nguyên”, quan Án sát bình thản sai người gô cổ quan huyện lại, tạm thời tống xuống nhà giam.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận