Chương 19: Vu Oan

Tri huyện Thạch Đa ngập ngừng hỏi:

– Bẩm ông lớn, không biết ai là người ban lệnh xuống ạ?

– Quan Tuần. Tri phủ Thanh Giang đã bẩm báo tất cả sai phạm của nhà ngươi cho ngài Tuần phủ, dân chúng đâm đơn kiện nhà ngươi nhiều không kể xiết.

Huyện Tửu xám mặt. Chó thật! Chó thật! Bị thằng nhãi con chơi một vố đau điếng! Thế thì đừng trách ông ác với mày! Lão nói với Án sát sứ:

– Bẩm ông lớn. Hăm nhăm quan tiền cất ở tủ chè nhà tôi…

Vị quan đứng tuổi cắt ngang lời lão:

– Nếu phát hiện sự bất tường thì có thể tịch biên toàn bộ gia sản, sung vào quốc khố. Nhưng giờ nhà ngươi cứ bình tâm, phép nước chặt chẽ chứ không tịch thu bừa bãi đâu.

– À… à… vâng thưa ông lớn, tôi biết chứ! Tôi muốn nói chuyện khác kia. Ông lớn có hay đống tiền đó của ai không ạ?

Mặc kệ ông Án sát sứ nhìn mình với ánh mắt như nhìn một thằng ngớ ngẩn, huyện Tửu thẽ thọt trình bày:

– Bẩm, xin ông lớn đừng nghĩ oan. Ban đầu chả phải của tôi đâu! Là… của ngài Tri phủ Thanh Giang hối lộ tôi, hòng ỉm đi cái chuyện ngài ấy trơ trẽn chiếm đoạt bà vợ ba của tôi đó ạ! Cách vài tháng Tri phủ lại biếu xén hòng bịt miệng tôi. Có gia nhân trong đây làm chứng, tôi tuyệt nhiên nói không sai một điều.

Thấy quan Án sát có vẻ dao động, lão huyện mừng rơn, liên tiếp bồi thêm vài lời nữa…

Ba ngày liền, dân chúng bu đen đặc trước mắt con Bệ NgạnLinh vật thường được trang trí trước công đường. trên cao mà dòm vào bên trong hóng chuyện. Khi mọi việc kết thúc, ai nấy hối hả lao đi tìm người quen để tuôn ra một tràng đủ khiến người nghe tò mò không tả nổi. Chẳng hạn bà hàng cháo đầu chợ Lá, khách vừa chân ướt chân ráo bước vào đã bị bà ta đấm ngay vào tai bằng câu nói:

Chú thích

    Bình Luận

    Đang tải bình luận...
    Chưa có bình luận