Chương 15: Thuyết Phục

Bà Loan co rúm người, miệng đang bỏm bẻm nhai trầu cũng méo xềnh xệch, nước trầu đỏ ối rỉ ra khoé môi. Một đứa con gái đầu tóc rũ rượi, áo quần rách rưới như ăn mày loáng cái đã xuất hiện trước mặt bà. Cô em gái ông trưởng làng rú lên một tiếng định chạy, nhưng người kia nhanh chóng tóm lấy tay bà, hổn hển van vỉ:

– Con lạy bà dón tay làm phúc mà bố thí cho con miếng cơm bà ơi! Hai hôm rồi con chưa có gì bỏ bụng.

Bà Loan bây giờ mới bình tâm lại, mắng đứa ăn mày:

– Mày dọa tao thần hồn nát thần tính như thế, thì phúc đức đến đâu tao cũng chả động rồ bố thí cho mày.

Những tưởng cô gái sẽ phải nằn nì, níu kéo bà, ai ngờ cô cười nhạt rồi buông thõng một câu:

– Đúng vậy, mai này bà ngồi ở chợ Lá mà làm người ta hoảng sợ thì cũng chẳng ai thí cho bà đâu. Bà phải nhớ lời tôi nhé, kẻo sau này hột cơm ranh cũng không có đâu. Thiên cơ bất khả lộ, tôi chỉ nói được vậy thôi.

Thái độ xấc xược của đứa ăn mày làm em gái trưởng làng lập tức nổi cơn tam bành lên. Nhưng mà… Mấy câu vừa rồi nghe lạ quá, hại bà sởn cả gai ốc. Vốn mê tín, bà Loan nhíu mày gặng hỏi cô gái bẩn thỉu kia:

– Mày nói vậy là ý gì?

– Tôi vừa nhắc bà một chút về hậu vận ấy mà. Thiên cơ bất khả lộ thưa bà.

Cô gái toan bỏ đi thì bà Loan hấp tấp giữ lại:

– Ấy ấy, gượm đã. Vào đây tao lấy ít thức ăn mà lót dạ này.

Em gái trưởng làng cố chèo kéo. Người ăn mày theo gót bà ta vào ngồi trong căn bếp ám mùi khói. Trông dáng vẻ lúi húi sửa soạn một mâm cơm thịnh soạn của bà Loan, cô gái chẳng tin nổi vào mắt mình. Thiên hạ đồn vợ cả tri huyện Thạch Đa mê tín lắm, quả không sai! Ánh sáng từ khung cửa sổ bếp hắt vào làn da xấu xí của cô, trong đầu chợt vang lên một giọng nói trầm trầm quen thuộc:

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận