Chương 14: Răn Đe

Cậu Nguyên trêu. Ai ngờ, Phương mau mắn gật đầu rồi trả lời:

– Xót đến quặn thắt ruột gan ấy. Nguyên hỏi kì quặc ghê gớm! Tôi không xót đằng ấy thì còn xót cho ai?

Chàng trai không nhận ra ý nghĩ sâu xa được cô gái kín đáo bày tỏ trong một câu nói tưởng chừng rất đỗi bình thường kia. Chàng chỉ cảm thấy niềm hạnh phúc đang dìu dịu lan tỏa khắp tâm hồn. Minh Nguyên mỉm cười, Phương cũng nhoẻn miệng cười theo. Nỗi lo âu nặng trĩu dường như vơi bớt phần nào, đôi bạn thư thái ngắm nhìn những vì sao nhấp nháy trên nền trời đêm huyền ảo.

Âm thanh “Cót két” của tiếng đẩy cửa khiến thằng Tèo giật thót. Ánh nến leo lét giúp nó nhận ra người vừa bước vào, Tèo mới hoàn hồn, bình tâm ăn nốt miếng bánh rợm nhân mặn. Nó vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói:

– Ối giời ạ, hoá ra là Phương à? Có mấy cái bánh rợm trong thúng kia kìa, chị đói thì cứ ăn, cậu mua đó.

Nguyễn Phương sốt sắng gặng thằng bé:

– Cậu Nguyên hôm nào cũng ngồi lỳ trong công đường đến tối mịt hở?

Thấy Phương đi đi lại lại trong gian bếp nom sốt ruột vô cùng, thằng Tèo phán luôn:

– Chị khéo lo, cậu về được một lúc rồi. Đang xử lí chút việc.

Phương mừng hơn vớ được vàng, vội phi ngay đến thư phòng. Đứng thập thò ngoài cửa ngóng vào, cảnh tượng bên trong làm Nguyễn Phương suýt lăn đùng ra ngất.

Cậu Nguyên mặt lạnh như tiền, nhìn chằm chằm vào một thằng đầy tớ trẻ tuổi đang quỳ dưới đất. Cậu đứng dậy, dùng đôi tay rắn rỏi bóp cổ nó, mắt gườm gườm nhìn tên gia nhân đầy vẻ giận dữ. Thằng đầy tớ rối rít xin tha, sợ hãi đến mức mặt trắng bệch. Cậu Nguyên quăng mạnh nó xuống đất rồi nói điều gì đó, xem chừng là doạ dẫm. Tên hầu lổm ngổm bò dậy, dập đầu lạy quan lớn. Nó vừa khóc lóc vừa lắp bắp thốt ra những câu nói bị ngắt quãng bởi tiếng nấc. Lát sau, tên gia nhân trẻ nói xong, lại tiếp tục van lạy cậu như tế sao. Trước khi khoát tay ra lệnh cho lui, cậu dằn từng tiếng:

Lời tác giả

?Tự dưng thèm ăn bánh

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận